Dù sao nhà họ Vũ và nhà họ Thanh đều là bá chủ ở cái đất Nam Vực Thanh Châu này, bị người ta khinh thường như vậy, hiển nhiên là rất không phục.
Thế nhưng từng lười Kỷ Phác nói đều là sự thật.
"Ha ha, chẳng hay, con trai cưng của tông chủ Kỷ Phác, Kỷ Uyên bị người sát hại, tông chủ Kỷ Phác đã giải quyết tên hung thủ giết người kia chưa?"
Một tràng cười bỗng vang lên.
Chỉ thấy trong đám đông, vài người từ từ bước ra.
Cầm đầu bọn họ là một ông lão khoảng tầm sáu mươi, mái tóc bạc phơ, nhưng khí thế toát ra từ người ông lão vô cùng mạnh mẽ.
Thấy ông lão xuất hiện, sắc mặt hai người Vũ Hãn Đông và Thanh Chiết Phong đều tỏ vẻ kính trọng.
"Thì ra là Lý lão tiền bối!"
Vũ Hãn Đông khách sáo nói: "Đã nhiều năm rồi Lý lão tiền bối không màng đến sự đời, ai ngờ rằng hôm nay lại bị tiếng động lạ này thu hút!"
"Ha ha, người già rồi, cũng lười hoạt động, lão chỉ hy vọng tới đây thử vận may mà thôi!"
Ông ta mặc áo choàng dài màu xanh, khí chất toát ra rất đặc biệt.
"Lý Viễn Viên!"
Thấy người nọ, sắc mặt Kỷ Phác vẫn bình lặng như nước, ông ta thản nhiên mở lời.
Lý Viễn Viên là một vị cường giả cảnh giới Thánh Nhân tam hồn thành danh đã lâu ở trong Nam Vực Thanh Châu.
Chỉ là người này trước nay vẫn luôn khiêm tốn, chỉ có vài vì đồ đệ, cũng chưa mở tông môn, nhưng danh tiếng ở Nam Vực Thanh Châu lại rất lớn.
"Tông chủ Kỷ Phác à, nghe nói con trai cưng của ngươi đã bị sát hại, chẳng biết Ma Quang tông của ngươi đã bắt được tên hung thủ sát hại quý công tử hay chưa?"
Lý Viễn Viên không chút nể nang hỏi thẳng.
Sắc mặt Kỷ Phác lạnh lùng.
Tên Lý Viễn Viên này đã chịu ơn huệ của nhà họ Vũ ở Vũ Uyên và nhà họ Thanh ở Thanh uyên từ lâu, hiển nhiên là ông ta sẽ gần gũi với hai gia tộc kia hơn.
Lý Viễn Viên nổi danh đã lâu, thực lực không hề tệ, hiển nhiên là không sợ hãi Ma Quang tông.
Hơn nữa, đám đồ đệ cũng có vài tên đạt tới cảnh giới Thánh Nhân, vài đồ tôn cũng đã đạt đến cảnh giới Hư Thánh, nên ông ta chẳng hề e ngại sự trả thù của Ma Quang tông.
Lúc này, dường như hai bên đang đối đầu với nhau.
"Lý Viễn Viên, ngươi lẻ loi một mình, muốn nói gì cũng được, nhưng cứ khua môi múa mép nói năng bậy bạ, cẩn thận cái mạng già khó giữ đấy!"
Kỷ Phác lạnh nhạt nói.
"Kỷ Phác, làm sao?"
"Ngươi tưởng Ma Quang tông của ngươi là bá chủ của khu vực Vạn Thánh, nên ngươi cho là cả cái đất Nam Vực Thanh Châu này đều là thiên hạ của mình à?"
Lý Viễn Viên lạnh lùng đáp trả.
Kỷ Phác nói: "Nể mặt ngươi rồi mà ngươi còn không biết quý trọng!"
Kỷ Phác dứt lời, rồi từ từ bước ra.
"Lão hủ rất muốn xem thử mấy năm nay Kỷ Phác ngươi như nào rồi!"
Lúc này, Lý Viễn Viên cũng bước ra, cơ thể già yếu bộc phát ra lực lượng mạnh mẽ.
Rầm... Giữa không trung, hai nắm đấm va chạm vào nhau.
Hai người vừa va vào đã lập tức tách ra.
Bước chân của Lý Viễn viên lảo đảo, cơ thể liên tục lùi về sau.
Khí thế trên người dần suy sút hơn.
Trái lại, bên phía Kỷ Phác lại đứng vững vàng tại chỗ, ông ta cười cợt nhìn vào Lý Viễn Viên.
"Có vẻ như già rồi nên gân cốt không còn dẻo dai nữa!"
Kỷ Phác cười nhạo.
"Cường giả Địa Thánh".
Lý Viễn Viên vỗ ngực, ổn định lại hơi thở, ánh mắt ông ta đầy kinh hãi nhìn về phía Kỷ Phác.
Kỷ Phác lại là một vị cường giả Địa Thánh! Vào thời khắc này, tất cả mọi người đều ngơ ngác.
Địa Thánh! Kỷ Phác đã thăng cấp đến cảnh giới Địa Thánh.
Trong Nam Vực Thanh Châu, cường giả Địa Thành có thể đếm trên đầu ngón tay.
Mặc dù bọn họ có tồn tại nhưng lại rất hiếm khi xuất hiện trước người đời.