"Còn nữa... Ta mà thăng cấp thì ngươi cũng thế".
"À đúng rồi, quan trọng nhất là... Ta ra lệnh cho ngươi thì phải tuân theo, cho dù không muốn thì cũng phải làm".
Lời này vừa nói ra, ánh mắt của hung thú Cửu Anh trở nên hoảng sợ.
Như thế không phải là nó sẽ trở thành nô lệ của Tần Ninh hay sao?
"Đúng, chính là nô lệ của ta!"
Tần Ninh mở miệng.
Nghe đến lời này, Cửu Anh càng thêm sửng sốt.
Hắn có thể biết trong lòng nó đang suy nghĩ gì?
"Không sai, biết rõ là đằng khác, ngươi chỉ cần nghĩ là ta sẽ biết".
Lời này vừa nói ra, hung thú Cửu Anh giận không kềm được.
"Bản tôn dù có chết đi nữa, há có thể bị nhân loại các ngươi ràng buộc?"
"Nóng tính như thế làm gì? Đi theo ta sẽ có rất nhiều chỗ tốt".
Tần Ninh cười nói: "Cửu Anh có từ thượng cổ nhưng cũng cực kỳ hiếm thấy".
"Sao ta có thể cam lòng để ngươi chết chứ".
Nghe đến lời này, Cửu Anh chỉ cảm thấy cả người nổi hết cả da gà.
"Cùng xem nào, cái Sinh Tử Ám Ấn này cũng là lần đầu tiên ta thi triển, không biết hiệu quả ra sao".
"Cái đầu thứ nhất bên trái lắc một cái!"
Cửu Anh nghe vậy, ánh mắt hung ác độc địa, hận không thể ăn Tần Ninh.
Nhưng đột nhiên cái đầu thứ hai bên phải lại tự nhiên lắc mà không thể kiềm chế nổi.
Tại sao có thể như vậy?
Đây vẫn là thân thể của nó sao?
"Cái đầu thứ nhất bên trái, gật đầu".
Từ từ, Cửu Anh gật đầu.
Lúc này, Cửu Anh khóc không ra nước mắt.
Thân thể của nó không nghe hiệu lệnh của nó!
"Không tệ, không tệ".
Tần Ninh cười nói: "Lúc đầu ta còn tò mò là yêu ma quỷ ở đâu lẻn vào cơ thể của Dương Phong Hoa mà lại không giết Dương Phong Hoa, cùng nhau tồn tại cho đến giờ".
"Hung thú thượng cổ Cửu Anh".
"Về sau đi theo ta, đảm bảo ngươi sẽ luôn được ăn sung mặc sướng!"
Lời này vừa nói ra, toàn bộ thân thể to lớn của Cửu Anh hoàn toàn tiu nghỉu.
Hết!
Nó đường đường là hung thú thượng cổ, khó khăn lắm mới tìm được một ký chủ thích hợp cho mình nương thân.
Vốn chỉ muốn khiêm tốn ăn uống cho qua ngày, chờ khi nào trưởng thành đến trình độ có thể tiến hóa thì phi thăng.