Mà là cười lạnh.
"Vân Thanh Tuyền, ngươi đúng là không biết xấu hổ".
Advertisement
Lý Vinh Ưng cười nhạo nói: "Làm sao? Hắn còn chưa quyết định tiếp theo sẽ tu hành đan đạo hay là ngự thú đâu, ngươi đã quyết định thay hắn rồi?"
"Lý Vinh Ưng, ngươi không nói lời nào, không ai nghĩ ngươi bị câm đâu!"
Advertisement
"Hừ, ngươi cũng thế".
Hai vị trưởng lão lại có xu thế cãi lộn.
Chỉ là lần này còn kích động hơn vừa nãy.
Nếu như lúc trước đó là bởi vì ai cũng không muốn lùi lại một bước, ai cũng không muốn bị mất mặt.
Thì bây giờ hoàn toàn là bởi vì thiên phú của Tần Ninh.
Đan thuật.
Ngự thú.
Tất cả đều tinh thông.
Nếu để mất một đệ tử như vậy thì đúng là là tổn thất rất lớn.
"Hai vị trưởng lão".
Lúc này, Tần Ninh mở miệng.
Sau cả ngày hôm nay, đúng là hắn đã thấy hơi mệt mỏi.
Miệng đắng lưỡi khô.
"Hai vị trưởng lão nghe ta nói đã".
Tần Ninh nói: "Đệ tử đều vô cùng yêu thích đan thuật và ngự thú, nếu hai vị trưởng lão đồng ý, ta muốn học tập đan thuật và ngự thú cùng một lúc, mong rằng hai vị trưởng lão cho phép!"
Hắn vừa nói xong, Lý Vinh Ưng và Vân Thanh Tuyền đều trầm mặc.
Đương nhiên bọn họ chỉ hi vọng Tần Ninh chuyên tu một đạo.
Dù sao kinh nghiệm của võ giả có hạn.
Bây giờ Tần Ninh đang ở cảnh giới Tiểu Thần Tôn, có lẽ còn có đủ sức lực, nhưng khi cảnh giới dần tăng lên thì sẽ càng ngày càng không đủ thuận buồm xuôi gió.
Thế nhưng hai người cũng biết đối phương đều sẽ không buông tha cho Tần Ninh.
Đây là một biện pháp điều hoà.
"Ta thấy rất tốt".
Thánh Phi Vũ cười tủm tỉm nói: "Hai vị trưởng lão đều là trưởng lão kiệt xuất của Thánh Đạo tông ta, nếu như quả thật dạy dỗ ra được một vị thiên tài yêu nghiệt cả về ngự thú và đan thuật, vậy đó đúng là chuyện may mắn của Thánh Đạo tông ta, sau này hai vị trưởng lão cũng có thể ghi tên vào sử sách".
Lý Vinh Ưng và Vân Thanh Tuyền lại khịt mũi coi thường.
Ghi tên vào sử sách?
Có ích gì chứ.