Tần Ninh chỉ Nhan Như Ngọc đang say bí tỉ.
Tần Ninh chậm rãi nói: “Chuyện chính là vậy, bị người ta tập kích, chúng ta cũng không thể chờ chết. Đáng tiếc, bọn họ không đủ thực lực, một chết hai bị thương, quá vô dụng!”
Khóe miệng Khâu Tử Kiêu co giật.
Người này… Làm thế nào mới tốt?
Vốn dĩ là trốn một bên xem náo nhiệt, kết quả không ngờ vừa nhìn đã chết một người.
Nếu là đệ tử bình thường thì thôi.
Thế nhưng người chết lại là Hoàn Nhất Chu của thánh địa Hiên Viên.
Thiên kiêu đứng thứ mười trong hai mươi tư vị trong Thanh Long bảng! Lại cứ thế chết ở đây, Thiên Hạc lâu phải ăn nói thế nào với thánh địa Hiên Viên chứ?
“Tần Ninh, ngươi cũng phải đi cùng ta một chuyến!”
Khâu Tử Kiêu khổ sở nói: “Nếu không ta không thể nào ăn nói được”.
Nghe vậy, Tần Ninh cau mày.
Đúng lúc này, có tiếng xé gió vang lên.
Mười mấy người xuất hiện trên đường.
“Hoàn Nhất Chu!”
Một giọng nói vừa kinh ngạc vừa tức giận vang lên.
Nhìn thấy mấy người kia, chân mày Khâu Tử Kiêu cau lại.
Xong rồi! Xong rồi! Sao hôm nay mấy người chủ này đều tụ tập hết chứ?
Người đi đầu chính là Bảo Vân Kính tới từ thánh địa Hiên Viên! Hắn ta là thiên kiêu thứ sáu trong Thanh Long bảng.
Quan trọng nhất là, người này có quan hệ cực tốt với Hoàn Nhất Chu.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Khâu Tử Kiêu, sao Hoàn Nhất Chu lại chết?”
“Sao lại chết trên địa bàn Thiên Hạc lâu của ngươi?”
Bảo Vân Kính hơi hung hăng quát lên: “Thiên Hạc lâu của các ngươi làm ăn thế nào vậy?”
Bị Bảo Vân Kính khiển trách ngay trước mặt mọi người, Khâu Tử Kiêu cũng không kiềm chế được.
Hắn ta nhìn Bảo Vân Kính, sắc mặt trầm xuống.
“Xảy ra chuyện như vậy, Thiên Hạc lâu của chúng ta cũng không muốn, nhưng chuyện gì cũng có lý do cả, hay ngươi hỏi hai đệ tử của thánh địa Hiên Viên ngươi đi!”
Bảo Vân Kính nhìn hai người Thời Kim Ca và Ly Hủ.
“Nói đi, có chuyện gì?”
Thời Kim Ca nhìn Tần Ninh bằng ánh mắt đầy hận thù, gào lên: “Là Tần Ninh của Đại Nhật Sơn, giết Hoàn Nhất Chu”.
“Vì sao?”
Bảo Vân Kính hỏi.
Thời Kim Ca cúi đầu, nói nhỏ: “Người này vu vạ cho chúng ta là mơ ước đệ tử Đại Nhật Sơn”.
Vu vạ! Bảo Vân Kính trợn mắt nhìn Tần Ninh.
“Khâu Tử Kiêu, tặc tử như vậy, còn không bắt lại sao?”
Bảo Vân Kính lạnh lùng nói: “Nếu Thiên Hạc lâu mặc kệ không để ý tới, thì thánh địa Hiên Viên của chúng ta sẽ tự mình ra tay!”
Khâu Tử Kiêu vội vàng nói: “Bảo huynh bớt giận, chuyện không đơn giản như vậy… Lúc trước ở trong tửu lâu, Hoàn Nhất Chu và Thời Kim Ca đã nảy sinh tranh chấp với Tần Ninh, rạng sáng nay lại đụng mặt trên con đường này… Chuyện này quá kỳ lạ…”, Bảo Vân Kính trừng mắt quát lên: “Ý ngươi là Tần Ninh đã sớm mai phục ở đây, ý muốn giết đám người Hoàn Nhất Chu?”
“Hay cho một tên tâm địa lang sói!”
Lúc này.
Khâu Tử Kiêu sửng sốt.
Tần Ninh sửng sốt.
Thời Kim Ca và Ly Hủ cũng sửng sốt.
Khâu Tử Kiêu bĩu môi, nhắm mắt lại, lại mở ra, không nói được lời nào.
Này là lối tư duy đặc biệt không bình thường gì chứ? Một tên Thánh Nhân mang theo một nữ nhân và một nữ tử say rượu lại vây giết bốn Địa Thánh?
Đây không phải là chuyện vớ vẩn sao?
Nhưng mà trước mắt, nhìn thấy cảnh tượng này, một Địa Thánh chết, hai Địa Thánh cụt tay, còn một Địa Thánh bị sợ chóng váng, thật giống như… Nói cũng đúng! Không đúng không đúng! Hắn ta chính mắt nhìn thấy Hoàn Nhất Chu muốn vây giết Tần Ninh, nhưng lại không ngờ được thực lực của Tần Ninh mạnh như thế, trái lại bị giết! Suýt chút nữa mình đã bị Bảo Vân Kính làm cho suy nghĩ lệch lạc rồi. Khâu Tử Kiêu nhìn Bảo Vân Kính, nhìn Tần Ninh, cảm thấy đau đầu.