Nghe thấy lời này, Tần Ninh ném thanh đao, đi tới mép Sinh Tử Đài nhìn về phía Mục Chước, cười tủm tỉm nói: "Em trai chết, rất tức giận? Muốn giết ta ư? Không thể phá hỏng quy định, nhưng mà..."
Advertisement
Tần Ninh lạnh nhạt nói: "Chắc bên trong Tuyết Môn có không ít đệ tử ngoại môn ưu tú nhỉ? Bảo bọn họ lần lượt lên đây đi, hôm nay có mười người tới thì ta sẽ tiếp mười, một trăm người tới, ta sẽ tiếp một trăm người!"
Hắn vừa dứt lời, xung quanh yên tĩnh như chết.
Advertisement
Lời nói của Tần Ninh đã không phải là Tuyết Môn đối phó với Tần Ninh, mà là người này đang khiêu chiến Tuyết Môn!
Khiêu chiến liên minh đệ tử do một vị đạo tử khai sáng!
Giờ phút này, sắc mặt Mục Chước âm trầm như nước.
Chưa từng thấy một người mới hống hách ngông cuồng như vậy bao giờ, hơn nữa còn chỉ là một đệ tử ngoại môn!
Lúc này đám đệ tử Tuyết Môn ngoại trừ khiếp sợ với cái chết của Mục Huyên ra thì trong lòng vô cùng giận dữ.
"Mục Chước sư huynh, không thể nhẫn nhịn!", một đệ tử ngoại môn căm hận nói: "Mục Huyên bị giết, người này còn ngông cuồng như vậy, thật sự là đáng ghét".
"Tuyết Môn chúng ta đã bao giờ bị chèn ép như thế đâu?"
"Đúng vậy!"
Bên trong Thánh Đạo tông có bảy vị đạo tử, ai nấy đều cao cao tại thượng, đứng riêng một góc trời.
Sáu trong bảy vị đạo tử đã khai sáng ra liên minh đệ tử, đệ tử tạp dịch, ngoại môn, nội môn, tinh anh, thậm chí còn có rất nhiều trưởng lão đều bị liên minh đệ tử cản trở.
Lúc này, sắc mặt Mục Chước vô cùng lạnh lẽo.
"Lý Phong, ngươi đi tìm Tần Mính tới!"
Mục Chước cắn răng nói: "Hỏi xem hắn ta có đến hay không".
"Rõ!"
Một đệ tử bên cạnh Mục Chước khom người gật đầu nói.
Đệ tử kia vội vàng rời đi...
Lúc này, tin tức Mục Huyên bỏ mình đã truyền ra rất nhanh.
Dẫu sao cũng có không ít đệ tử chú ý đến Sinh Tử Đài trong Sinh Tử Cốc.
Mục Chước nhìn về phía Tần Ninh ở trên lôi đài, sát khí ngưng tụ trong mắt.
Nếu không phải Thánh Đạo tông quy định cuộc chiến sinh tử của các đệ tử không thể vượt qua nội môn ngoại môn, hắn ta đã lên đài giết chết Tần Ninh rồi.