Thế nhưng, khi khí thế bùng nổ, bốn phía xung quanh trận pháp lóe sáng rực rỡ, bên trong Thanh Mộc, từng tia sấm sét bùng lên.
Advertisement
Âm thanh răng rắc vang lên, con mèo nhỏ uể oải không có tinh thần tựa như bị sét đánh.
Tần Ninh nói ngay: "Nơi đây đã bị người khác đặc biệt thiết lập trận pháp chỉ để khắc chế ngươi, mà ngươi còn chưa tới tuổi trưởng thành nên mới không phá trận được!"
Advertisement
"Dưới trận pháp áp chế này, ngươi chẳng là cái gì cả, không làm gì được hết, ta ký khế ước chủ tớ với ngươi là vinh hạnh của ngươi, mèo nhỏ, ngoan ngoãn nghe lời đi!"
Nghe vậy, Viêm Ma Hùng nghiến răng nghiến lợi, dáng vẻ trông vô cùng hung ác.
Nhưng khổ nỗi, nó lại không thể làm gì được.
Đúng như lời Tần Ninh nói, nó đã bị nhốt trong này rồi, không có cách nào thoát ra cả.
Mỗi ngày bị nuôi nhốt trong lồng, chẳng có chút tự do nào.
Tần Ninh nói tiếp: "Nếu ngươi đồng ý thì đừng có phản kháng nhiều nữa, còn nếu không muốn thì cho dù ngươi có cố gắng đến đâu chăng nữa, chừng nào chưa ký khế ước, ta vẫn sẽ phong ấn nơi này, ngươi buộc phải cô đơn ở đây đến hết đời".
"Suy nghĩ cho kỹ đi!"
Bây giờ, Tần Ninh không hề nôn nóng.
Trong lúc đang tập trung ngưng tụ văn bản ký kết thì hắn vẫn có tâm trạng nói chuyện với con mèo nhỏ.
"Người nhốt ngươi ở đây chắc là đang đợi ngươi lớn lên, dùng máu thịt của ngươi nuôi dưỡng Cửu Diệp Huyết Hồng Liên".
"Ta dẫn ngươi ra ngoài là cứu mạng ngươi đó".
"Nếu như ta đoán không sai, chắc hẳn là khi ngươi còn ở trong bụng mẹ, mẹ ngươi đã bị người ta sát hại, còn ngươi thì bị hung thủ nhìn thấy, nên mới giữ lại mạng cho ngươi, rồi bố trí một trận pháp nuôi dưỡng ngươi ở trong đó".
"Người ta sẽ không vô duyên vô cớ nuôi dưỡng ngươi đâu, chắc chắn ngươi phải trả cái giá gì đấy, mà cái giá ấy cũng chỉ có mỗi cái mạng của ngươi thôi".
"Đi theo ta đi, ta sẽ dẫn ngươi đi ăn đồ ngon của lạ, nhân tiện còn giúp ngươi tăng tiến thực lực, trưởng thành đến thời kỳ mạnh nhất, khi ấy thực lực của ngươi chính là Chí Cao Đế Tôn, đến lúc đó, thế giới hôm nay tùy ngươi phiêu lãng, bởi vì, khi đó, thực lực của ta sẽ mạnh hơn ngươi gấp trăm lần, không còn cần ngươi nữa, tự khắc ta sẽ cho ngươi tự do thôi".
"Suy nghĩ kỹ chưa?"
"Ta nói với ngươi nhiều như vậy không phải là để ngươi cân nhắc đồng ý hay không, dù cho ngươi không đồng ý thì ta cũng có cách bắt ngươi cúi đầu trước ta thôi".
"Chẳng qua là do con người của ta thích dùng đức để thu phục người, lại càng thích... những kẻ biết nghe lời".
Vừa dứt lời, dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của Viêm Ma Hùng có hơi bớt lại, dần dần, ánh mắt nó ảm đạm, vẻ mặt đầy bi thương, từng giọt nước mắt chảy ra khỏi đôi mắt to tròn.
Từ khi bắt đầu có ý thức, nó đã ở đây rồi.
Mỗi ngày nó dần dần lớn lên, chẳng có ai nói chuyện với nó cả.
Cô đơn.
Bất lực.