Một ít máu tươi có màu đỏ xám, mà một ít là màu đỏ tươi.
Linh cảnh Niết Bàn giao chiến, mọi người bên dưới căn bản không thể tham dự vào.
Thực tế thì hơn ngàn người còn sót lại phía dưới lúc này bị Ma tộc chiến sĩ vây công, diệt vong cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.
“Chấn!”
Một ngôn ngữ Ma tộc vang lên.
Phanh...
Bỗng nhiên, một thân ảnh ầm ầm rơi xuống đất, đập đài diệt Ma thành một hố sâu, phun ra máu tươi.
Chính là Cốc Tân Nguyệt.
“Hủ Cốt Ma Đế!”
Cốc Tân Nguyệt lạnh lùng nói.
“Con người đúng là ngày càng giỏi giang nhỉ”.
Hủ Cốt Ma Đế lúc này hờ hững nói: “Mười Đại Ma Đế của Ma tộc ta mà lại không thể giết một mình ngươi”.
Hủ Cốt Ma Đế thoạt nhìn gầy như que củi, sắc mặt hơi tái.
Cảm giác như mang bệnh, giống một cây gỗ mục nát, lúc nào cũng có thể bị phá vỡ.
Cốc Tân Nguyệt hừ một tiếng.
“Thiên tài chân chính của loài người, ngươi vẫn chưa được thấy đâu!”, Cốc Tân Nguyệt giễu cợt một tiếng, nói: “Nếu không, ngươi bây giờ cũng không rảnh rỗi đi nói chuyện phiếm như vậy”.
“Thế à?”
Hủ Cốt Ma Đế khóe miệng khẽ nhếch, cũng không nói nhiều, cách không vỗ một cái.
Một khí tức ăn mòn lao thẳng về phía Cốc Tân Nguyệt.
Đùng...
Trong nháy mắt có một tiếng nổ vang lên.
Trước cơ thể Cốc Tân Nguyệt có một mũi tên Tinh Thần trực tiếp bắn ra, đánh tan hơi thở ăn mòn kia.
“Đụng đến người phụ nữ của ta, ngươi đã hỏi ý kiến ta chưa?”
Một thanh âm lạnh lẽo vang lên vào thời khắc này.
Nhìn thấy bóng người kia, Cốc Tân Nguyệt lúc này ngồi phịch ở dưới đất, thở phào.
“Không tới nữa thì ta sẽ chết thật đấy”.
Cốc Tân Nguyệt giận dỗi nói.
“Phong ấn thông đạo nên tốn chút thời gian mà”.
Tần Ninh đi tới chỗ Cốc Tân Nguyệt, cười khổ nói: “Sớm biết vậy, ta đã để cho nàng trấn thủ Thanh Vân tông rồi”.
“Biết trước thì nước đã giàu”, Cốc Tân Nguyệt hừ nói: “Những kẻ này dám bắt nạt ta, chàng phải dạy dỗ chúng đi”.
“Tất nhiên!”
Tần Ninh ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía trước.
Là một Đại Ma Đế.
Hủ Cốt Ma Đế đã có mặt.
Tần Ninh nhìn Hủ Cốt Ma Đế, mỉm cười: “Ngươi vẫn chưa chết à, thực sự biết cách sống đấy”.
“Hửm?”