Mà năm người đứng đầu của nhóm hơn mười kia có khí tức mạnh mẽ đáng sợ, mang theo uy nghiêm cuồn cuộn.
Lúc này, ba người Nguyệt Phần Nhân, Thiên Phong Quần và La Kình nhìn thấy năm người đứng đầu thì đều tái mặt sợ hãi.
"Diệp Khai Nguyên của Diệp gia!"
"Diệp Dương Phong!"
"Diệp Quân!"
"Diệp Tranh!"
"Diệp Luân!"
Lúc này, cả ba người ỉu xìu, sắc mặt trắng bệch.
Cũng bởi vì ba tông bọn họ không nộp bù cống phẩm mà chín trưởng tộc của Diệp gia đều xuất hiện?
Có cần đến mức này không.
Lúc này, trong lòng ba người phát khổ, Tần Ninh lần này không bảo vệ được bọn họ rồi.
Năm gia chủ này đều là thực lực đỉnh cao của Diệp tộc, là năm vị Thánh Vương.
Thiên Phong Quần lúc này chắp tay nói: "Tông chủ, chúng ta gây họa thì để chúng ta gánh vác, tông chủ đã quan tâm đến chúng ta rất nhiều rồi”.
Nguyệt Phần Nhân cũng khổ sở nói: "Cảm ơn tông chủ đã chiếu cố chúng ta trong khoảng thời gian qua”.
La Kình hơi cong người xuống, miễn cưỡng cười nói: "Chết thì có ngại gì? Nhưng chúng ta không thể liên lụy Tần tông chủ được”.
Nghe ba người nói thế, Tần Ninh lại giữ im lặng, nhìn về phía trước.
Cùng lúc đó, Diệp Khai Nguyên, Diệp Dương Phong, Diệp Quân, Diệp Tranh và Diệp Luân lần lượt hạ xuống.
Bốn gia chủ là Diệp Thanh, Diệp Huyễn, Diệp Bằng và Diệp Thiên Hữu nhìn thấy năm gia chủ này đến thì khách khí chắp tay.
Chín người mặc dù đều là cửu đại gia chủ của Diệp gia, nhưng bốn người bọn họ lại chưa tới cảnh giới Thánh Vương, cho nên có chênh lệch rất lớn với năm vị gia chủ kia.
Dù Diệp Thanh cùng Diệp Huyễn là Thiên Thánh thập phẩm, nhưng vẫn không thể bằng được Diệp Luân, Diệp Tranh là cảnh giới Thánh Vương.
Đỉnh cấp Thiên Thánh vẫn là Thiên Thánh.
Thánh Vương, dù chỉ mới vào Thánh Vương thì cũng là Thánh Vương mạnh mẽ.
Lúc này, năm vị Thánh Vương đến.
Diệp Khai Nguyên đứng đầu lại không để ý đến bốn người Diệp Thanh, Diệp Huyễn, Diệp Bằng và Diệp Thiên Hữu mà lại đi thẳng tới phía trước, nhìn Tần Ninh.
Diệp Khai Nguyên có bộ tóc màu xám, khí chất phiêu trần, thần thái không siểm nịnh không kiêu ngạo.
Lúc đối diện với Tần Ninh, ông ta lại khom người chắp tay, thi lễ nói: "Tần tông chủ, lần này là Diệp tộc chúng ta làm việc lỗ mãng, lão phu thay mặt cho Diệp tộc thỉnh tội với Tần công tử!"
Lời này vừa nói ra, Diệp Thanh, Diệp Huyễn, Diệp Bằng và Diệp Thiên Hữu đều sửng sốt vô cùng.
Mà Nguyệt Phần Nhân, Thiên Phong Quần và La Kình thì lại càng trợn tròn mắt.
Có ý gì?
Chuyện này là sao?
Diệp Khai Nguyên! Thánh Vương! Gia chủ đệ nhất Diệp gia! Thế mà lại... thỉnh tội với Tần Ninh?
Không nghe lầm chứ?
Diệp Khai Nguyên lại không thèm để ý những chuyện đó, khách khí nói: "Diệp gia chúng ta tình nguyện dâng lên ngàn vạn thánh thạch, vạn món thánh binh để bù đắp cho cử chỉ lỗ mãng lần này, mong Tần tông chủ nhận cho!"
Diệp Khai Nguyên nói xong, Diệp Dương Phong cùng Diệp Quân ở sau lưng ông ta liền vung tay lên.
Từng viên thánh thạch, từng món thánh binh lúc này chồng chất như núi.
Trong phút chốc, cảnh tượng này hoàn toàn khiến cho tất cả mọi người phải chết đứng.
Nhưng nhóm Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương đứng trên Nguyên Hoàng cung thì lại không thèm để ý.
Ở Yến Châu, Tần Ninh giết hai vị Thánh Vương, ép cho lão ngoan đồng của Yến gia phải ra mặt bồi thường thánh bảo thì mới coi như xong chuyện.
Chuyện này có rất ít người biết, Diệp gia có thực lực thao thiên, không có khả năng không hay tin.
Lại thêm Đại Tề xuất động Tề Quân Vệ, trực tiếp chạy tới Yến Châu.
Diệp tộc làm sao có thể không biết những chuyện này?
Hiện tại, Diệp tộc nhảy tới cửa làm loạn, tự mình muốn chết.
Tặng những vật này còn phải xem xem Tần Ninh có muốn nhận hay không đã!
Lúc này, Diệp Khai Nguyên và bốn vị Thánh Vương còn lại cũng cảm thấy bất ổn trong lòng, không biết vì sao.