“Bây giờ nhìn lại, là có người theo dõi vãng sinh đồng này của Lý gia các ngươi”.
Mấy người Lý Thiệu nghe vậy, gật đầu một cái.
Bên trong đại sảnh dần dần trầm xuống.
“Nếu như vậy ta cứ dứt khoát nói rõ ràng”.
“Cách mở vãng sinh đồng, tàn sát người trong tộc không phải là cách duy nhất, nhưng cách mở này trong nháy mắt vãng sinh động sẽ cho thấy thực lực hùng mạnh nhất”.
“Ta còn biết một cách, chỉ có điều Lý Nhàn Ngư phải chịu tàn phá cực lớn’.
“Hơn nữa một lần thức tỉnh, thực lực cũng chỉ đề thăng lên mức nhất định, cũng không phải đến chóp đỉnh”.
“Ta có thể giúp Lý Nhàn Ngư mở vãng sinh đồng, Lý gia các ngươi có thể đến tránh nạn ở trong Thanh Vân tông”.
“Đồng thời thù của Lý gia, ta có thể dẫn Lý Nhàn Ngư đi báo, để hắn ta đích thân cầm dao báo thù, Lý gia các ngươi không cần phải tránh đông tránh tây nữa”.
“Tần Ninh nói một hơi, nhìn về phía mọi người”.
Lý Thiệu trong lòng chấn động.
Vậy mà Tần Ninh lại biết một cách mở khác.
Các đời Lý gia bọn họ cũng chỉ biết một cách mà thôi.
Hơn nữa Tần Ninh liếc mắt liền nhìn ra vãng sinh đồng của Lý Nhàn Ngư, quả thật là không thể tưởng tượng nổi.
Người thanh niên này cho người ta cảm giác không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
“Trước đó Tần công tử nói… có một điều kiện?”
Lý Thiệu thử dò xét: “Hiện nay Lý gia ta… sa sút vô cùng, chỉ sợ không trả nổi yêu cầu của công tử…”
“Ta còn chưa nói là cái gì, làm sao các ngươi biết không trả nổi?”
“Tần Ninh cười nói: “Điều kiện của ta không khó, Lý Nhàn Ngư bái ta làm thầy là được”.
Hả?
Lời vừa nói ra, bên trong đại sánh có chút yên tĩnh.
Bái sư?
Chỉ điều kiện này?
Lúc này Tần Ninh cũng không nói nhiều.
Đám người Lý gia ngược lại là không ngờ đến.
“Không thành vấn đề!”
Lúc này Lý Thiệu lập tức đáp ứng.
Dĩ nhiên không thành vấn đề!
Bây giờ Lý gia đã đi đến đường cùng rồi.
Tiếp tục nữa chỉ có một con đường chết.
Lẽ nào thật sự phải toàn bộ người trong tộc chết sạch, dưới sự kích thích khiến cho Lý Nhàn Ngư mở được vãng sinh đồng?
Lý Nhàn Ngư nghe thấy lời này, lập tức quỳ xuống đất.
“Sư tôn trên cao, nhận của đồ nhi một lạy!”
Lúc này Lý Nhàn Ngư vô cùng cung kính.
“Vào môn hạ ta, ta cũng không cần hình thức gì, một tiếng sư tôn là đủ rồi”.