“Là khuyển tử không biết điều, đắc tội Tần công tử trước mà!”
Nghe vậy, Tần Ninh cũng không nhiều lời.
Trương Lãnh lại nói: “Bắc Ninh Các cách Thanh Ninh Các triệu dặm, đại khái tốn mười ngày mới đến được”.
“Tần công tử xin mời theo ta”.
Trương Lãnh đi trước dẫn đường.
Đi tới một tòa đại điện.
Lúc này, trước đại điện có mấy bóng dáng khổng lồ nằm rạp trên mặt đất.
“Huyền thú cấp bốn – đại bàng Chỉ Phong!”
Lý Nhàn Ngư nhịn không được mà nói.
“Lý công tử có ánh mắt tốt quá”, Trương Lãnh phụ họa nói: “Đại bàng Chỉ Phong có thể cưỡi gió mà đi, một ngày trăm ngàn dặm không là vấn đề”.
“Loại huyền thú cấp bốn này rất khó thuần phục, cũng chỉ có các chủ thực lực cao cường mới có thể chinh phục nó, bình thường người trong các cũng không sử dụng nó”.
“Nhưng Tần công tử thì cũng phải ngồi con đại bàng này mới đúng!”
Huyền thú cấp bốn, thực lực cảnh giới Sinh Tử Cảnh.
Cảnh giới Sinh Tử ở Bắc Lan chính là thực lực đỉnh nhọn.
Nhưng ở Bắc Ninh Các cũng chỉ có thể làm thú cưỡi.
Đây còn mới chỉ là Bắc Ninh Các, một trong bốn các phụ thuộc Thanh Ninh Các.
Đại bàng Chỉ Phong to lớn, xòe hai cánh là dài trăm trượng.
Mà ở trên thân đại bàng Chỉ Phong có xây dựng một tòa cung điện, khí thế cao lớn.
Trương Lãnh cười nói: “Đây là vì Tần công tử chuẩn bị, là các chủ phân phó”.
Tần Ninh gật đầu.
Dắt Cốc Tân Nguyệt bước lên một con đại bàng Chỉ Phong đứng đầu.
Thạch Cảm Đương vừa sải bước đi tới nhưng đã bị Trương Lãnh ngăn lại.
“Thú cưỡi của chúng ta ở phía sau”.
Trương Lãnh cười nói: “Con này chỉ có các chủ có thể lên, lần này các chủ cũng ra lệnh là để cho Tần công tử ở”.
“Chúng ta không nên ngồi lên đâu!”
Lý Nhàn Ngư lúc này lên tiếng.
Thạch Cảm Đương thì cười khà khà, nói: “Tên nhóc ngươi ngốc à? Sư phụ cùng sư nương ở chung một đại điện lớn như vậy, bên trong chắc chắn đầy đủ ăn uống ngủ nghỉ”.
“Chúng ta mà ngồi chung, khà khà... Có thể thám thính được rất nhiều bí mật...”
Thạch Cảm Đương “thâm sâu” nói.
“Ngươi không sợ sư tôn ngươi bẻ đầu ngươi xuống à?”
Giang Bạch nói rồi xoay người đi ra một con đại bàng Chỉ Phong ở phía sau.
Lý Nhàn Ngư cũng rụt cổ, đi theo Giang Bạch.
Thạch Cảm Đương do dự một chút, thở dài: “Hai cái tên kém cỏi này...”