Mục lục
Phong Thần Châu – Vô Thượng thần đế - Tần Ninh Bản Chuẩn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ầm ầm ầm…





Trong chớp mắt, âm thanh đinh tai nhức óc vang lên.





Lôi hải lấy Tần Ninh làm trung tâm, từng đạo lôi phong đánh xuống dưới.





Mỗi một đạo lôi phong phóng thích đều khiến một cơ thể bị đánh nát.





Chúng cứ thế mang đi sinh mạng của từng con người.





Giống như thiên thạch sấm sét từ trên trời rơi xuống, cướp đi tính mạng của những người này vậy.





Thấy một màn như thế, hai người Tấn Triết và Nhan Như Hoạ hoàn toàn bị dọa cho ngây người.





“Tổ sư thúc…Trâu bò…”





Tấn Triết không nhịn được nói.





Giờ phút này, Nhan Như Hoạ cũng liếc mắt nhìn về phía Tấn Triết, cười nhạo nói: “Không có việc gì thì đọc nhiều sách vào, ngươi nhìn Giản Bác mà xem, khen ngợi tổ sư thúc đều dùng bốn chữ thành ngữ trong một bộ, còn ngươi, vào thời khắc mấu chốt chỉ biết nói trâu bò, ôi, thật là đơn điệu!”





Nghe vậy, Tấn Triết còn nghiêm túc gật đầu.





Nhan Như Hoạ lại tiếp tục nói: “Tổ sư thúc dẫn động Thiên Địa lôi kiếp như thế nào nhỉ? Hơn nữa, hắn lại còn có thể tự thân dẫn động lôi kiếp, dẫn dắt lực lôi kiếp kia giúp hắn giết địch”.





Trên mặt Tấn Triết cũng đầy vẻ buồn bực.





“Dù sao thì đệ tử của lão tổ tông Thánh Thú tông chúng ta cũng đều là Thần Nhân”.





“Tổ sư là Thần Nhân, tổ sư thúc cũng là Thần Nhân!”





Nhan Như Hoạ gật gật đầu.





Lời nói này cô ta rất tán thành.





Tuy nói vị tổ sư kia rất không đáng tin cậy.





Nhưng mà khi nói về con đường ngự thú, sự cường đại của tổ sư không người nào có thể sánh bằng!





Cũng thật khó để tưởng tượng ra, người có thể dạy dỗ ra được đám người tổ sư, Ngự Thiên Thánh Tôn sẽ có phong thái đến mức nào?





Âm thanh ầm ầm không ngừng vang lên.





Từng bóng người lần lượt ngã xuống.





Tề Tư Tư thấy một màn như vậy thì giữ chặt Tề Bác, lẩm bẩm nói: “Tứ đệ, người bạn này của đệ, đang báo thù cho đệ!”





“Cha…”





Giờ phút này, trong mắt Tề Tư Tư tràn ngập nước mắt.





Tất cả sự uất ức, nhục nhã như được bộc phát ra trong giây phút này.





Mà giờ phút này, sắc mặt thập hoàng tử Tề Hạo Vũ và Tề Ngọc Phong vô cùng khó coi.





Thiên Thánh bên người đều đã chết, hiện giờ, không ít người còn chẳng thèm quan tâm đến mệnh lệnh gì đó, chỉ vội chạy trốn.





Những đạo lôi phong kia đánh xuống từng vị trí xung quanh hai người, nhưng mà không có cái nào là đánh trúng hai người bọn họ.





Tần Ninh cố ý làm thế.





Giết người diệt tâm.





Thời gian từ từ trôi qua.





Cùng với một tiếng kêu thảm thiết cuối cùng vang lên.





Bên trong lôi hải, thương vong vô cùng nghiêm trọng.





Mà giờ phút này, rất nhiều nhóm võ giả trong Hồn Vương quận đều cách xa nơi này vạn mét, đứng xa xa quan sát tất cả.





Cho dù là nhóm hộ vệ của Hồn Vương phủ cũng không dám tới gần.





Tới gần làm gì?





Chịu chết sao?





Lúc này, ánh mắt Tần Ninh mang theo sự lạnh lùng, vô tình.





“Tề Ngọc Phong!”



Một lời vừa dứt, ngay lập tức, bàn tay Tần Ninh vung lên rồi chậm rãi nắm chặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK