Rốt cuộc mọi chuyện sẽ ra sao, chính cô ta cũng không chắc chắn.
“Cảnh giới Thiên Nguyên...”
Lâm Vi Vũ rụt cổ, đứng lui lại phía sau người Tần Ninh, nói: “Nhãi thối, cảnh giới Thiên Võ ta còn giúp ngươi giết được, chứ Thiên Nguyên thì thôi”.
“Nếu không cha ta mà biết ta giết người ở cảnh giới Thiên Nguyên thì chắc chắn sẽ cấm cửa ta mất!”
Lâm Vi Vũ nói rồi, nhìn về phía người đàn ông trung niên và nói: “Tần thúc thúc, chúng ta đứng xem là được, không cần quan tâm đâu ạ”.
“Ừ!”
Tần Triết đứng phía sau Lâm Vi Vũ, cũng đánh giá Tần Ninh.
Ông ta cũng muốn nhìn xem Tần Ninh lấy đâu ra cái gan này. Nếu chỉ nói đến mỗi lão Vệ thôi thì cũng chẳng đủ.
Dù sao môn chủ của Phi Hồng Môn cũng ở cảnh giới Thông Thiên, hơn nữa Thất Tinh Cung cũng không chỉ có một người ở cảnh giới Thông Thiên.
Mà Tần Triết thân là một trong chín đại Kiếm Vương của Kiếm Các, càng tò mò về lão Vệ hơn.
Ông già này thoạt nhìn không chút kinh động, không lường được thâm sâu, không biết là đã đạt đến trình độ nào rồi?
Nếu như Lâm Vi Vũ nói, chỉ một cử động liền giết chết người, thì cũng không thể đoán nổi là cảnh giới Thông Thiên hay là Hóa Thần.
Lúc này, rất nhiều thiên tài các tông môn đều lui lại, sợ bị liên lụy.
Thất Tinh Cung vốn là tông môn hạng hai lớn mạnh, mà môn chủ của Phi Hồng Môn đạt cảnh giới Thông Thiên, Phi Hồng Môn nhất định sẽ thuyền dâng theo nước.
Hai tông môn lớn này đều là nhân vật mạnh mẽ trong khu vực Đông Bắc.
Chọc đến kẻ nào cũng có khả năng chết tươi, Tần Ninh nhất thời lại đắc tội cả hai một lúc.
“Cũng chỉ định bàn luận hôn sự cho an ổn một tí, không ngờ lại cứ ép ta phải giết người!”
Tần Ninh lúc này phiền lòng nói.
Thất cung chủ Yên Bắc Hành của Thất Tinh Cung cùng phó môn chủ Hồng Thiết của Phi Hồng Môn lúc này đứng ở giữa không trung, nhìn xuống dưới.
Tần Ninh cũng chỉ là tông chủ của Thanh Vân tông mà thôi, Thanh Vân tông đã sớm tàn lụi, năm đại trưởng lão trong tông môn cùng lắm cũng là cảnh giới Thiên Nguyên ba nguyên.
Tên nhãi này lấy đâu ra sức mạnh mà kiêu ngạo?
“Tần Ninh, ngươi giết thiếu môn chủ của Phi Hồng Môn ta, phải chịu tội gì?”, Hồng Thiết nói như sấm bên tai.
“Giết thì giết thôi, làm sao?”
Tần Ninh ngẩng đầu đáp lại, bộ dạng không sợ trời không sợ đất: “Sỉ nhục Thanh Vân tông ta, giết không tha!”