Nhưng ông ta lại nhìn về phía Tần Ninh.
"Có thể hái, nhưng đừng nhổ tận gốc".
"Đã rõ".
Vạn Tử Hàng gật đầu, mấy vị đan sư của Vạn Thiên các bắt đầu hành động.
Vừa mới vào Thiên Âm cung thì đã gặp được một bông thánh hoa Nguyệt Linh giá trị như vậy, chuyến này chắc là sẽ tay xách nách mang đi về.
Giờ phút này, Tần Ninh cùng Cốc Tân Nguyệt đẩy cánh cửa của một một căn nhà tranh rồi đi vào.
Trong phòng bày biện đơn giản, bàn gỗ, ghế gỗ được trưng bày vô cùng chỉnh tề.
Dù vẫn không có người ở, nhưng lại không nhuốm chút bụi trần.
Cổ xưa.
Nhưng không tàn tạ.
Tần Ninh thản nhiên ngồi xuống, không nói một lời.
Cốc Tân Nguyệt khó hiểu nói: "Không phải chàng muốn tìm đàn Phủ Uyên sao?"
Nghe đến lời này, Tần Ninh chỉ cười nói: “Chúng ta đang hợp tác với Vạn Thiên các mà, dù sao cũng phải cho bọn họ tìm được những vật mà họ muốn đã".
Cốc Tân Nguyệt cười rồi không nói gì nữa.
Ngồi một hồi lâu, Tần Ninh đứng dậy đi vào một gian phòng bên trái.
Gian phòng có vẻ khá là đơn giản, xem kỹ thì thấy là khuê phòng của con gái.
Một cái giường và một bàn trang điểm.
Tần Ninh đi đến trước bàn trang điểm, tiện tay cầm lấy một chiếc gương trên mặt bàn.
"Kính Khuy Nguyên!"
Tần Ninh thốt lên.
"Đồ tốt?"
"Bảo khí hạ phẩm, có thể khiến cho võ giả cảnh giới Quy Nhất nhìn ra được tâm ma trong lòng mình và tiến hành sửa chữa, khiến cho họ bớt phải đi vòng vèo tại cảnh giới Quy Nhất".
Cốc Tân Nguyệt lúc này hơi líu lưỡi.
Âm Vương hoành tráng thật.
Một món bảo khí hạ phẩm mà lại lấy ra để làm kính trang điểm của mình.
Giờ khắc này, Tần Ninh tiện tay đưa cho Vạn Khuynh Tuyết, cười nói: "Cho các cô".
"Tần công, tử cái này..."
"Ta tới đây là vì đàn Phủ Uyên".
Tần Ninh cười nói: "Nếu các cô tranh đoạt với ta một món Vương khí thì ta đương nhiên sẽ không nhường, nhưng là bảo khí hạ phẩm mặc dù trân quý nhưng cũng không đến nỗi để ta tranh cướp!"
Vạn Khuynh Tuyết gật đầu.
"Tứ đại Vương khí của tiền bối Âm Vương gồm đàn Phủ Uyên, sáo Thụ Thiên, trống Song Đồng và đàn nhị Khiên Thiên".
"Trống Song Đồng ở Vạn Thiên các, sáo Thụ Thiên thì trong tay Tần công tử".
"Đàn Phủ Uyên là Tần công tử muốn, vậy đàn nhị Khiên Thiên..."
Vạn Khuynh Tuyết giờ phút này hơi động lòng.
Dù nói thế nào đó cũng là một món Vương khí.
"Đàn nhị Khiên Thiên... Ta khuyên các cô cũng đừng mong!"
Tần Ninh cười nói: "Mấy món Vương khí kia đã sớm có chủ, e là đều không ở trong Thiên Âm cung đâu".
Sớm có chủ?