Mục lục
Phong Thần Châu – Vô Thượng thần đế - Tần Ninh Bản Chuẩn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cửu U Hỏa của Cửu U Chu Tước bá đạo uy nghiêm, thiên về âm lãnh.



Mà Đại Nhật Thiên quyết của Đại Nhật Thần Giáo lại thuộc về khí cương dương cô đọng, cực kỳ phù hợp với Lăng Tiểu Phi.



Mặc dù Tần Ninh không thuận mắt mấy lão già cổ hủ của bốn tông môn lớn, nhưng không thể không nói, bốn tông môn này truyền thừa ở Cửu U đại lục hơn mười vạn năm nên vẫn có chút bản lĩnh.



Tiểu Phi cũng đã đạt cảnh giới Địa Võ, cực kỳ thích hợp.



Hắn nhìn Diệp Viên Viên cùng Vân Sương Nhi, chậm rãi nói: “Hai lệnh bài nòng cốt của Thánh Vương Phủ và U Minh Tông sẽ cho hai cô”.



“Viên Viên, cô là hoàng thể Cửu Chuyển Linh Lung thể, khí Thánh Vương của Thánh Vương Phủ rất tốt cho việc cô đọng hoàng thể”.



“Sương Nhi, hỗn độn thể của cô vào kỷ nguyên trước chính là thiên tài trong thiên tài, U Minh quyết của U Minh Tông thích hợp với cô, hơn nữa trong U Minh Tông có một lão già cổ hủ, nhất định sẽ cực kỳ thích cô. Giai đoạn này để ông ta dạy dỗ cô thì sẽ càng tốt hơn”.



Tần Ninh nói ra lời này khiến Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều ngẩn người.



“Công tử...”



Vân Sương Nhi đột nhiên hô lên, hai mắt phiếm hồng, cúi đầu nói: “Công tử... không cần bọn ta nữa sao?”



Diệp Viên Viên cũng ảm đạm nói: “Công tử cảm giác chúng ta đã không thể theo kịp người nữa sao?”



Vân Sương Nhi nghe vậy thì ngẩng đầu lên, ánh mắt rưng rưng.



“Ta không muốn rời xa công tử”.



Vân Sương Nhi không khỏi kêu lên.



Nhìn cảm xúc của hai cô gái, Tần Ninh cũng vui vẻ, ánh mắt kỳ lạ.



“Hai cô nói gì vậy?”



Tần Ninh không khỏi nói: “Ý ta là, để cho hai cô vào Thánh Vương Phủ và U Minh Tông tu hành, chứ có bảo là không cần hai cô đâu?”



“Thánh Vương Phủ và U Minh Tông chính là tông môn đứng đầu Cửu U, thời gian ở các cảnh giới Địa Võ và Thiên Võ thì hai cô ở trong đó tu hành là hợp lý nhất. Mấy lão già trong tông môn đó cũng có chút tài năng, có thể dạy dỗ các cô, chứ có phải đuổi các cô đi đâu?”



Nghe vậy, Diệp Viên Viên cùng Vân Sương Nhi cũng ngẩn ra.



“Công tử...”



Vân Sương Nhi cũng nín khóc mỉm cười.



“Đi theo công tử chẳng phải là tốt hơn sao?”



Diệp Viên Viên hỏi ngược lại: “Kiến thức của công tử còn vượt xa mấy lão già cổ hủ đó mà”.



“Đó là đương nhiên”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK