Mục lục
Phong Thần Châu – Vô Thượng thần đế - Tần Ninh Bản Chuẩn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ừ!”





Tần Ninh cùng Cốc Tân Nguyệt lúc này đi vào bên trong lều cỏ do Thanh Giáp Vệ xây dựng, lẳng lặng ngồi xuống.





Cốc Tân Nguyệt lúc này lo lắng nói: “Thật sự sẽ không sao hả?”





“Không có chuyện gì đâu!”






Tần Ninh cười nói: “Chờ một lát sẽ biết”.





“Ừ!”





Sau một lúc, bốn phía trở nên vắng vẻ không gì sánh được.





Phanh...





Trong lúc bất chợt, một tiếng nổ vào thời khắc này vang lên.





Lều cỏ trong nháy mắt nổ tung.







Lộ ra Tần Ninh và Cốc Tân Nguyệt.





Giờ khắc này, Thanh Giáp Vệ đã biến mất.





Một người cũng không thấy đâu.





Vù vù...





Từng cơn gió lạnh xuất hiện.





Sơn cốc đang bình tĩnh bỗng rít gào gió lạnh.





Xung quanh sơn cốc có mười sáu cây cờ màu đen dựng lên đón gió, mang theo hơi thở làm người ta sợ hãi.





“Huyền trận?”





Thấy cảnh này, Tần Ninh mỉm cười.





“Phó các chủ Trương Lãnh không đi ra trò chuyện đôi câu à?”





“Ngươi không sợ?”





Một bóng người đi ra từ trong cơn gió, nhìn Tần Ninh, kinh ngạc nói.





Chính là Trương Lãnh!











Nghe đến lời này, Tần Ninh cười nói: “Có gì phải sợ?”





“Tử Hiên nói cho ta biết rồi, ngươi muốn giết ta”.





Nghe vậy, Trương Lãnh sắc mặt cẩn trọng.





Dương Tử Hiên biết?





Làm sao biết?





Cho dù biết, sao lại nói cho Tần Ninh?





“Ta nhìn Tử Hiên lớn lên, tên tiểu tử này suy nghĩ gì ta cũng biết, Trương Lãnh, ta rất tò mò, ngươi là ai?”





Tần Ninh cười nói: “Suy đoán một chút, ẩn núp bên trong Bắc Ninh các, dám ra tay với ta, có lẽ ngươi là… người của Thiên Đế các?





Lúc này sắc mặt Trương Lãnh run lên.





“Nếu đã biết còn dám không chút kiêng kỵ như vậy?”





Lúc này ánh mắt Trương Lãnh lạnh băng.





“Tần Ninh, hôm nay chắc chắn ngươi phải chết không cần nghi ngờ!”





“Trương Lãnh ta ẩn núp ở Bắc Ninh các, chưa từng bị người khác uy hiếp qua?”





“Ngươi quan trọng với Dương Tử Hiên như vậy, giết ngươi thì Dương Tử Hiên nhất định sẽ cực kỳ phiền muộn”.





Nghe đến đây, Tần Ninh lại cười.





“Ngươi cười cái gì?”





“Ta cười ngươi ngu si!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK