Tần Ninh một câu nhãi con hai câu trẻ con, sắc mặt Hạ Phưởng Kiệt hoàn toàn trở nên khó coi đi.
“Ngũ ca, người này thật đáng ghét”.
“Đúng vậy đó!”
Hạ Vũ và Hạ Điệp lúc này nhìn Tần Ninh với vẻ chán ghét.
“Hai con mụ mập chết bầm ở đâu ra đây, cút ngay!”
Tần Ninh không thèm quan tâm.
Mụ mập chết bầm!
Hạ Vũ và Hạ điệp nghe vậy thì gần như muốn bùng nổ, con gái ghét nhất là bị chê mập.
Hai cô ta chẳng qua chỉ hơi đầy đặn thôi, mập chỗ nào chứ?
Hơn nữa, xấu chỗ nào?
“Ngũ ca, huynh phải dạy dỗ cái miệng thúi của thằng nhãi này”.
“Đúng vậy đúng vậy!”
Hạ Phưởng Kiệt bị hai người em gái giật dây, trong lòng càng giận dữ hơn.
“Tần Ninh, Cửu Hoang chiến xa vốn là chí bảo của cổ quốc Đại Hạ ta, ngươi bây giờ chẳng những không trả lại mà còn sỉ nhục chúng ta nữa, muốn chết à!”
Hạ Phưởng Kiệt hừ một tiếng.
Lập tức!
Bốn, năm người ở trên thân con Tử Linh Diên Điểu hạ xuống.
Mấy người này đều ở cảnh giới Thông Thiên tứ bộ, ngũ bộ.
Bốn, năm người trực tiếp vây công Tần Ninh, trong lúc ra tay thì linh khí cuồn cuộn, mạnh mẽ tuôn trào.
“Thật sự là muốn chết à!”
Tần Ninh vốn dĩ đang rất vui vẻ khi quay về và ở trong phủ mấy ngày qua.
Nhưng lúc này lại bị Hạ Phưởng Kiệt cắt đứt, tâm trạng không vui chút nào.
“Chơi cùng các ngươi chút!”
Ngọc Lôi thể được thi triển ra, bên ngoài Tần Ninh có từng luồng ánh sáng lưu chuyển.
“Ngọc Lôi thể!”
Ngọc Lôi thể trực tiếp thi triển đến tầng bảy, hai tay Tần Ninh di chuyển, tiếng sấm vang lên.
Đùng!!!
Tiếng trầm thấp vang lên, hai tay Tần Ninh trực tiếp đánh về một cảnh giới Thông Thiên tứ bộ.
Người đàn ông kia chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, rồi đầu nổ tung.
Một khắc sau, Tần Ninh lại tuôn ra, quát lên, lôi âm cuồn cuộn, một võ giả khác trực tiếp ngã xuống, thất khiếu chảy máu.
Sau mấy đợt quần nhau, bốn, năm người kia lần lượt mất mạng.
Trước cửa Tần phủ, từng thi thể vắt ngang dưới mặt đất, mùi máu tươi tỏa ra.
Nhóm người Tần Thương Sinh, Tần Viễn Sơn căn bản chưa phản ứng kịp thì mấy người đó đã biến thành thi thể rồi.