Bên trong Yến phủ, lửa cháy phừng phừng, khói đen đầy trời.
Trong thành Yến Vân, mọi người khiếp sợ.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Một vị Thánh Vương ngã xuống, bên trong Yến phủ lại còn xảy ra một trận hỏa hoạn lớn.
Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Tần Ninh nhìn xung quanh, lẩm bẩm nói: “Từ bây giờ, ngũ mạch không còn tồn tại”.
“Đi thôi!”
Trở lại Nguyên Hoàng cung, Tần Ninh ngồi xuống.
Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương đều đứng dậy.
“Sư tôn, vất vả rồi…”, Dương Thanh Vân chắp tay nói.
Chỉ là khi cổ tay trái trống rỗng kia lọt vào trong tầm mắt Tần Ninh, lại làm cho hắn cảm thấy đau lòng.
“Xuất phát!”
Tần Ninh nhìn về phía ngoài điện, bình tĩnh nói.
“Đi đâu? Sư tôn!”
“Thành Yến Thiên, Yến gia!”, Tần Ninh thản nhiên nói: “Một mạch của Yến Cảnh Vũ chặt đi một bàn tay của ngươi, diệt sạch bọn họ là để xả giận cho ngươi!”
“Nhưng mà, bàn tay này của ngươi, ta còn phải hỏi một chút, xem Yến gia chuẩn bị lấy cái gì ra để bồi thường”.
Giọng điệu của Tần Ninh bình tĩnh nhưng rất chân thật, đáng tin.
Giết người là để xả giận.
Nhưng không giải quyết được vấn đề.
Tóm lại chuyện này phải tìm người trong Yến phủ, hỏi cho rõ ràng.
Giờ phút này, Nguyên Hoàng cung tự vận hành, lao như bay trên không.
Hiện tại, Tần Ninh không để cho Phệ Thiên Giảo kéo Nguyên Hoàng cung nữa, chỉ dùng tốc độ bằng tốc độ của Thiên Thánh đi thẳng về phía thành Yến Thiên, không nhanh không chậm…
Tốc độ như vậy, hẳn là khi tới thành Yến Thiên, Yến gia đã chuẩn bị tốt mọi thứ rồi nhỉ?
Nguyên Hoàng cung rời khỏi thành Yến Vân, chỉ để lại một nỗi sợ hãi bao trùm cả tòa thành.
Trong khi Nguyên Hoàng cung không nhanh không chậm di chuyển.
Đi qua bao phong cảnh hữu tình của vùng đất Yến Châu, dọc đường đi, mấy người bọn họ đều ở trong cung nghỉ ngơi.
Tiên Nhân phu nhân và Dương Thanh Vân ở cùng một phòng, lúc này, Tiên Nhân đang băng bó lại vết thương ở cổ tay Dương Thanh Vân.
Nhìn khuôn mặt trẻ trung của Dương Thanh Vân, Tiên Nhân không nhịn được mỉm cười nói: “Chỉ mới không gặp một quãng thời gian, sao chàng lại trở nên trẻ như vậy rồi?”
“Sư tôn giúp ta tái tạo lại lần nữa, nhìn trẻ hơn một chút thôi”.
Tiên Nhân mỉm cười: “Chàng xem, dáng vẻ của chàng giống như chỉ mới mười tám, mười chín tuổi, còn ta thì đã trông như ba mươi tuổi, căn bản là không xứng đôi với nhau!”
“Sao lại không xứng đôi?”
Dương Thanh Vân nhẹ nhàng kéo Tiên Nhân lại, cười nói: “Nàng biết không, dáng vẻ này của nàng mới làm cho đàn ông thèm nhỏ dãi, nếu không, tại sao Yến Vinh kia lại muốn giữ nàng lại, không chịu thả người ra, để cho ta hợp tác với bọn họ?”
“Chàng chỉ biết nói lời ngon tiếng ngọt”.
Hai vợ chồng bọn họ ôm chặt lấy nhau.
Đối với Dương Thanh Vân mà nói, cuộc đời này của hắn ta có hai người vô cùng quan trọng, đó là Tần Ninh và Tiên Nhân.
Tình thầy trò!
Tình phu thê!
Đây là điều mà hắn ta luôn tâm niệm.
Mà cùng lúc này, ở một gian phòng khác.
Tần Ninh ngồi ở trên giường, thở dài một hơi.
“Mệt sao?”