Vệt băng sương kia lan dọc theo trường kiếm, lan thẳng đến bàn tay của lão Bác.
Vẻ mặt lão Bác hoảng sợ, lùi bước lại, lập tức buông trường kiếm trong tay ra.
"Là pháp khí, mặc dù chỉ là cấp bậc nhập phẩm nhưng vẫn có giá trị bảy, tám chục ngàn trung phẩm linh thạch. Ta nhận!"
Lúc này Tần Ninh cười nhạt một tiếng.
Mà ở một bên khác, Lý Nhàn Ngư đã nhanh chóng giết chết mấy người, đi đến bên người Tần Ninh.
Côn Vãng Sinh thật sự dùng quá tốt.
Không gì không phá nổi, khí thế như núi!
Cho người ta một loại khí tức cực kì mênh mông.
Hơn nữa không hề bài xích hắn ta.
"Tiểu tử, chơi với ta thì ngươi còn hơi non đấy!"
Tần Ninh hài hước nói: "Trong mắt ta, thế gia Đông Phương không tính là gì, biết điều thì cút xéo đi".
Nghe được lời này, Đông Phương Việt nổi giận.
Lão Bác lại đột nhiên ngăn lại Đông Phương Việt: "Công tử, người này có điều kỳ lạ".
Lão Bác thuộc cảnh giới Niết Bàn nhị trọng, nhưng khi đối mặt với Tần Ninh lại không hề có sức chống cự.
Tên này không đơn giản.
Đông Phương Việt phẫn nộ quát: "Bản công tử nhớ kỹ ngươi, ngươi nhớ cẩn thận cho ta".
"Uy hiếp ta?"
Tần Ninh mỉm cười đáp: "Lúc đầu ta muốn tha cho ngươi một cái mạng nhưng xem giọng điệu của ngươi thì có vẻ không muốn ăn quả đắng, nếu như vậy thì cũng đừng đi nữa".
Giọng nói vừa rơi xuống, Tần Ninh sải bước ra. Hai đạo trăng khuyết ngưng tụ từ băng sương hiện ra giữa hai tay hắn, bất thình lình giết ra ngoài.
Thất tuyệt Băng Nguyệt Quyết, tu hành thuộc loại sức mạnh thủy linh.
Nhưng sức mạnh thủy linh này lại ẩn chứa sức mạnh băng hàn.
Phối hợp với thần hồn Băng Hoàng của Tần Ninh, sức mạnh có thể phát huy đạt đến mức cực hạn.
Đừng nói nhị trọng Niết Bàn, đến cả cấp bậc tam trọng Niết Bàn Tần Ninh cũng không sợ.
Hai đạo trăng khuyết đột nhiên lao đến, nhiệt độ xung quanh giảm xuống.
Tần Ninh bước về phía trước, khắp toàn thân ngưng kết sát khí.
Bùm...
Đột nhiên, ngực Đông Phương Việt xuất hiện một lỗ máu.
Mà giờ phút này, sắc mặt lão Bác cũng trắng bệch, bước lùi về phía sau.
"Ngươi..."
Đông Phương Việt nhìn lỗ máu trước ngực, vô cùng kinh hoàng.