"Ngươi là ai?"
Hoàn Nhất Chu giờ phút này lạnh lùng nói.
"Bà đây là ai không mượn ngươi xen vào".
Cô gái mặc áo gai vải thô giờ phút này tự đắc nói: "Dù sao thì cũng mau chóng xéo đi cho ta".
"Khẩu khí ghê gớm thật, nếu ta không đi thì ngươi làm gì được ta?"
Bốp!
Hoàn Nhất Chu vừa dứt lời, gương mặt hắn ta đột nhiên xuất hiện một dấu tay.
Giờ khắc này, mấy người Hoàn Nhất Chu, Thời Kim Ca, Ly Hủ đều cực kỳ sợ hãi..
Hoàn Nhất Chu chính là thiên chi kiêu tử xếp hạng mười trong Thanh Long Bảng Thanh Châu, dù là Địa Thánh tam, tứ phách thì cũng không có khả năng tát Hoàn Nhất Chu một cái bất ngờ như vậy được!
Sao có thể như vậy được?
Tần Ninh giờ phút này nhìn sang cô gái mặc áo gai vải thô kia.
"Cút!"
Cô gái tiếp tục quát.
Hoàn Nhất Chu giờ phút này tràn đầy giận dữ, thế nhưng lại không dám ra tay.
Cô gái thần bí trước mặt họ quá mạnh!
"Chúng ta đi!"
Hoàn Nhất Chu mang theo mấy người rời đi.
Từ đầu đến cuối, Tần Ninh cũng không lên tiếng.
Vân Sương Nhi thì lại bị kinh sợ.
Có thể yên hơi lặng tiếng tát cho Hoàn Nhất Chu một cái, thực lực này không hề tầm thường!
"Hì hì, chào hai vị, tiểu nữ tử tên là Nhan Như Họa!"
Nhan Như Họa?
Vân Sương Nhi không khỏi dò xét cô gái trước mắt.
Dung mạo tất nhiên không kém, thế nhưng bộ trang phục này thực sự khiến người a không dám tới gần.
Nếu Nhan Như Họa trang điểm tỉ mỉ một phen, có lẽ người cũng như tên, là một vị mỹ nữ.
"Tần Ninh!"
"Vân Sương Nhi!"
Giờ phút này, ba người tự giới thiệu.
Nhan Như Họa thản nhiên ngồi xuống, cười nói: "Đã gặp gỡ thì chính là hữu duyên, cùng nhau ăn đi, dù sao ta cũng đến một mình!"
"Được!"
Tần Ninh giờ phút này cười nhạt một tiếng.
Nhan Như Họa duỗi tay ra, chỉ vào chiếc đũa trong tay Tần Ninh, từ từ cười nói: "Tuy nói mấy người kia quả thực là đáng ghét, nhưng muốn giết, cũng rất ác độc, đừng giết làm gì!"
Vân Sương Nhi nghe vậy thì hơi sững sờ.
Tần Ninh vừa rồi động sát tâm?
Chỉ là vừa nghĩ đến đây, Vân Sương Nhi lại cảm thấy ấm áp.
Nếu Tần Ninh bị người khiêu khích thì chỉ sợ cũng sẽ không dễ dàng tức giận như vậy, hiện tại tức tối như thế thì rõ ràng là vì cô ấy.
Tần Ninh lại cười nói: "Ta chỉ là Thánh Nhân mà thôi, sao đấu được mấy vị cường giả Địa Thánh".
"Cũng không thể nói như thế được".
Nhan Như Họa lại nhếch miệng cười nói: "Lão sư tổ ta từng nói, sư phụ của người đã nói rằng, có đôi khi nhìn đối thủ không thể chỉ nhìn cảnh giới, phải chú ý thực lực của đối thủ".
Lời này vừa nói ra, Tần Ninh lại hơi sững sờ.
"Hơn nữa, cũng không phải ta nhìn ra ngươi động sát tâm, mà còn có thể giết bọn họ, là nó nhìn ra!"
Nhan Như Họa nói, chỉ về phía ngực mình.
Nói xong, ở cổ Nhan Như Họa lòi ra một con mèo.
"Thánh thú cấp sáu - Huyết Thánh Văn Miêu!"
Tần Ninh bật thốt lên.
Nhan Như Họa lúc này ngẩn người.
"Ngươi biết?"
Tần Ninh không trả lời, mà nói thẳng: "Khi là con non thì có thực lực là Địa Thánh".
"Trưởng thành thì là Thiên Thánh".
"Đỉnh phong thì là Thánh Vương!"