Giọng nói kia vang lên lần nữa, khẽ quát: "Dám chất vấn sư phụ của Lý Huyền Đạo ta, ngươi còn chưa xứng!"
Lúc này, bóng dáng Lý Huyền Đạo xuất hiện trước mặt đám người Huyết tông, đi từng bước một đến.
Mà cùng lúc ấy, mấy chục bóng người cũng xuất hiện ở bên cạnh mấy người Tần Ninh.
Ngoài Thất Đại Kiếm Hộ ra còn có hai vị võ giả cảnh giới Thánh Đế cầm đầu.
"Kiếm Thông Thiên, Qua Nghiêm!"
"Kiếm Ngự Phong, Phó Dung!"
"Bái kiến Thanh Vân Kiếm Đế đại nhân".
Hai người kia đối mặt Tần Ninh, cung kính thi lễ.
Lý Huyền Đạo lại đến gần Huyết tông, mỗi một bước tiến lên, đám người Huyết tông lại rối rít thận trọng lùi lại một bước.
"Lý Huyền Đạo, ngươi đừng làm càn!"
Huyết Ngạn Phong khẽ nói: "Lần này tông chủ chúng ta chưa tới, nhưng đây cũng không phải là chỗ ngươi có thể làm càn".
Lý Huyền Đạo dừng chân lại, bàn tay nhẹ nhàng cầm lấy trường kiếm đâm xuống mặt đất rồi rút ra, kiếm mang lấp lóe, trường kiếm biến mất không còn tăm hơi.
Lý Huyền Đạo cười nhạt đáp: "E ngại cái gì?"
"Ta chỉ là muốn rút kiếm của ta ra mà thôi!"
Tuy nói vậy, nhưng giờ phút này ba người Huyết Ngạn Phong vẫn cảm thấy áp lực không hề biến mất.
"Có điều, nếu lại dám không khách sáo như vậy, kiếm này sẽ không thương lượng mà cắm vào trong đầu ngươi, nếu Huyết Ngọc giận thì cứ đến tìm Lý Huyền Đạo ta".
Lúc này, ai ai cũng câm như hến.
Lý Huyền Đạo lại đi từng bước đến trước người Tần Ninh.
"Sư phụ".
Lý Huyền Đạo chắp tay nói: "Đã sắp xếp xong thánh vực Thiên Hồng, thánh vực Thiên Kiếm và thánh vực Đại Võ, chậm trễ chút thời gian".
"Chào sư đệ".
Ôn Hiến Chi hừ nói: "Một đám mắt chó xem khinh người, nếu không phải ta..." "Ngươi câm miệng".
Tần Ninh quát lớn.
"Dạ!"
Mấy người còn lại thấy dáng vẻ này của Ôn Hiến Chi thì đều nhịn cười.
Võ giả các Đại Thánh Vực hầu như đã đến đông đủ.