"Những chuyện khác, cha thay các con chống đỡ".
"Tuy Thanh gia thành Thanh Uyên không so được với Thanh gia nhà Thập Nhất trưởng lão, nhưng mà... Nếu con biến mất, Thập Nhất trưởng lão chưa chắc đã làm khó Thanh gia chúng ta".
Hứa Xu và Thanh Tiểu Liễu đều ngẩn người.
"Con ngoan, mẹ con mất lúc con còn nhỏ, cha chỉ hy vọng con được hạnh phúc".
"Cha...", Thanh Tiểu Liễu lại lau nước mắt, đứng dậy, nói: "Cha, con không đi đâu".
"Con..."
"Nếu con đi rồi, Thập Nhất trưởng lão nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, thân là con gái Thanh gia, con không thể như vậy được".
"Con bé này, nói bậy gì chứ. Cha đã nói rồi, cha chống đỡ được".
"Cha..."
Hai cha con không ngừng tranh chấp.
Cuối cùng Thanh Lôi Chấn quát lên: "Tiểu Liễu!"
"Nếu con không đi thì không thể bảo vệ đứa bé trong bụng, biết chưa?"
Nghe vậy, Thanh Tiểu Liễu run lên.
"Đi đi, con ngoan".
Thanh Lôi Chấn nói: "Không nghĩ cho con, cũng phải cân nhắc cho đứa bé trong bụng con".
Giải thích một phen, cuối cùng Thanh Tiểu Liễu và Hứa Xu bị Thanh Lôi Chấn đưa đi...
Tần Ninh nghe hồi lâu, chỉ cảm thấy mình thật nhàm chán, ở đó lâu như vậy, chỉ để hóng chuyện.
Quay về đình viện, hắn thấy năm người Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương, Ôn Hiến Chi, Diệp Viên Viên, và Vân Sương Nhi đã về rồi.
"Sư tôn, người đi đâu vậy?"
Thấy Tần Ninh quay về, mấy người hô lên.
"Ở trong Thanh phủ thôi, ta có thể có chuyện gì được chứ?"
Tần Ninh nhìn mấy người, nói: "Nghe được tin tức gì rồi sao?"
Từng người một báo cáo, cũng không có tin tức gì liên quan tới Diệp Nam Hiên.
Cuối cùng Dương Thanh vân nói: "Nhưng mà Thanh phủ lại có chuyện lớn rồi".
Chuyện lớn á?