Mục lục
Phong Thần Châu – Vô Thượng thần đế - Tần Ninh Bản Chuẩn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không cần đâu!”, Tần Tâm Duyệt nói, kéo Tần Ninh rời khỏi tửu lâu, vừa đi vừa giải thích: “Học viện Thiên Thần định kì sẽ cử một vài giảng sư đến Tần phủ của chúng ta giảng bài, không chỉ có học viện Thiên Thần thôi đâu mà những cương quốc khác cũng phái cao thủ trong nước đến giảng bài, cho nên không cần thiết phải đến đó!”





“Ta dẫn đệ về nhà trước, tộc trưởng và cha biết đệ trở về nhất định sẽ rất vui vẻ”.





Hai tỷ đệ đi dọc theo con phố tiến về Tần phủ, Đỗ Tư Viễn lúc này đi theo sau, biểu hiện không được tự nhiên.






Trước đây hắn ta bị Tần Ninh giáo huấn cho một trận, bây giờ nhìn thấy Tần Ninh, trong lòng hắn ta vẫn có bóng ma.





Nhưng hắn ta cũng biết, Tần Ninh bây giờ đã khác xưa rồi.





Thánh Đan Các căn dặn phụ thân hắn ta Đỗ Triết rất nhiều lần có thể cho Tần gia bao nhiêu đan dược thì cứ cho.





Là cho chứ không phải bán.





Tần Ninh lúc này quay lại nhìn Đỗ Tư Viễn, kéo Tần Tâm Duyệt, nói: “Tỷ, chuyện này là sao?”








“Ách…”





Tim của Đỗ Tư Viễn lúc này cũng nhảy lên tận họng, so với việc Tần Tâm Duyệt dẫn hắn ta ra mắt cha mẹ lần đầu còn căng thẳng hơn.





“Ngươi thân là một đại lão gia, sao cứ nhăn nhăn nhó nhó thế nhở?”





Tần Tâm Duyệt liếc nhìn Đỗ Tư Viễn, không nhịn được quát lên.





“Khụ khụ...”





Đỗ Tư Viễn không nhịn được kịch liệt ho khan.





Hắn ta có thể không ngại được sao? Đừng nói Đỗ Tư Viễn hắn ta, thậm chí hoàng đế Bắc Minh, viện trưởng học viện Thiên Thần ở đây cũng sẽ ngại ngùng thôi.





Đỗ Tư Viễn lúc này hắng giọng, đột nhiên mở miệng nói: “Tần công tử, ta thích Tần Tâm Duyệt, ta đã quyết định cưới nàng ấy làm vợ, hy vọng ngươi có thể đồng ý!”





Lời này vừa nói ra, tất cả những người trên đường phố nhìn về phía này đều sững sờ.





Khuôn mặt của Đỗ Tư Viễn đỏ lên.





Tần Ninh cười nói: “Ta cũng không phải là cha mẹ của Tâm Duyệt tỷ, lời này ngươi nên nói với nhị thúc và nhị thẩm của ta thì hơn”.





Đỗ Tư Viễn lúc này xúc động nở nụ cười.





Tần Tâm Duyệt thì cười đến run người.





Hai tỷ đệ bọn họ cười nói suốt dọc đường đi, trở về Tần phủ.





Hai người Tần Ninh và Tần Tâm Duyệt trực tiếp đi vào bên trong phủ đệ, Đỗ Tư Viễn lập tức quay sang nhìn người bên cạnh, nói: “Mau đi bẩm báo với phụ thân, Tần Ninh trở về rồi!”





“Vâng!”





Vừa nói xong, Đỗ Tư Viễn nhanh như chớp đuổi theo.





Mà giờ phút này, ở bên trong Tần phủ.





Trong khu luyện võ trước viện, mấy chục thân ảnh lúc này đang đồng thanh hô lớn.





Xem xét mấy chục thân ảnh này, nhỏ thì khoảng bốn, năm tuổi mà lớn thì hơn hai mươi tuổi, tất cả đều đang vô cùng nghiêm túc.





Phía trước hơn họ cũng có mấy thân ảnh đang cẩn thận giám sát.





Trong đó có một giáo quan võ giả có tu vi cảnh giới Linh Phách, cũng không yếu.





Xem ra Minh Ung thật sự rất có tâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK