Mục lục
Phong Thần Châu – Vô Thượng thần đế - Tần Ninh Bản Chuẩn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếp theo, chỉ thấy từng luồng khí lạnh bốc lên từ trong cái giếng.





Từng luồng thánh lực trong lòng bàn tay Tần Ninh dần ngưng tụ thành thánh văn, tập hợp ở bốn phía quanh giếng.





Một tiếng rầm bỗng vang lên.





Tần Ninh nhẹ nhàng lấy tay ra khỏi giếng.





Đồng thời trong tay cũng xuất hiện thêm một cái quạt.





Cái quạt trông vô cùng mộc mạc, làm bằng giấy thường, hơn nữa cây tre trên đó nhìn cũng ảm đạm, buồn tẻ.





Cả cái quạt tạo cho người ta một cảm giác, tầm thường!





Lúc này, Tần Ninh cầm cái quạt giấy, rồi nhẹ nhàng mở ra, bàn tay khẽ đung đưa, cái quạt khe khẽ phe phẩy, một làn gió êm dịu từ từ thoảng qua.





Thế nhưng, nhiệt độ trong đình viện hiện tại dường như giảm xuống đến mấy độ, một dòng khí tức rét lạnh như băng xâm nhập vào trong cơ thể.





Vào giờ phút ấy, hai người Tề Hạo và Tề Phi Vân cũng cảm giác được có gì đó không tầm thường.





Cái quạt giấy này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài!





Tần Ninh lẩm bẩm nói: "Năm xưa ta được tiểu thư Tề gia các ngươi cứu giúp, khi dưỡng thương ta đã tạo ra cái quạt giấy này, vốn dĩ định tặng cho Tề gia các ngươi".





"Nhưng do ta đang bị thương nên cái quạt này cũng chưa được hoàn thiện, nên đặt trong cái giếng cổ này để bảo dưỡng nó suốt tám vạn năm!"





"Mãi cho đến hôm nay, nhưng người ta định tặng đã qua đời".





"Ta đành mang cái quạt này đi thôi".





Lúc này, Tần Ninh lật bàn tay, trên mặt khác của cái quạt xuất hiện một chữ.





Ly!





Sắc mặt Tề Phi Vân lạnh lùng.





Tề Ly Nhi!





Theo như lời Tần Ninh, có lẽ người kia chính một trong những tổ tiên của Tề gia, Tề Ly Nhi!





"Cái quạt này ta gọi là Ly Phiến!"





Tần Ninh thu hồi cái quạt, vắt bên hông, khoanh tay nhìn quanh bốn phía: "Cảnh còn người mất..."





Nói xong, Tần Ninh cười bảo: "Ta nán lại Tề Đô một vài ngày, sau đó sẽ trở về Thánh Thú sơn, sau này có việc thì có thể đến Thánh Thú sơn tìm ta".





Tề Phi Vân và Tề Hạo khom lưng gật đầu.





"Thiên Tử Thánh Nguyên thuật thích hợp với dòng dõi Tề gia, đó là báu vật lớn nhất của Tề gia các ngươi".





Tần Ninh bình thản nói tiếp: "Do đó, không được quên nó, đừng bảo là cảnh giới Thánh Vương, mà cho dù có là các bá chủ Thánh Hoàng đi chăng nữa, thì uy lực mà thuật này bùng nổ vẫn vô cùng mạnh mẽ".





“Lão phu đã nhớ kỹ rồi".





Tần Ninh nói tiếp: “Tề gia từ một gia tộc, từ một thành trì chỉ có một trăm vạn dân đã phát triển thành một thế lực hùng bá một châu như bây giờ, chớ quên đi trái tim của mình đấy!”





“Vâng, ta chắc chắn sẽ ghi nhớ điều này”.





Ông ta nói xong, Tần Ninh nhìn Xích Vũ Thiên Phong Điêu.





Và rồi một người một chim cứ vậy rời đi.





Tần Ninh ngồi trên người Xích Vũ Thiên Phong Điêu nỉ non nói: "Bụi về với bụi, đất về với đất...”





Mấy ngày tiếp theo, đám người Tần Ninh vẫn luôn ở trong hoàng cung Tề Đô.





Còn về phần vụ hỗn loạn lúc trước, dưới sự thúc đẩy của thánh quốc Đại Tề, tin tức đã dần lắng xuống, không để người ngoài biết được.





Đồng thời thánh chủ Tề Hạo cũng đã ban bố nhiều luật pháp, cải cách để chỉnh đốn lại Đại Tề





Tần Ninh không mấy để ý đến những việc đó.





Bảy ngày sau, Tần Ninh dẫn theo Địch Nguyên, Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Họa với Phong Vô Cực rời khỏi Tề Đô.





Còn Tề Tư Tư thì dẫn theo Tề Bác biến mất trong khỏi mảnh đất Đại Tề phồn hoa rộng lớn này.



Một thân phận mới, một cuộc hành trình mới, một vùng đất mới có lẽ mới là tốt nhất đối với Tề Tư Tư.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK