Nghe đến lời này, tượng Liệt Thiên lại khổ sở nói: "Chúng ta vốn là người chết, nương thân ở bên trong núi lửa, đã mồ yên mả đẹp rồi thì ai lại muốn ra ngoài lần nữa đâu chứ?"
"Cũng không phải là chúng ta muốn xuất hiện, mà là có người buộc chúng ta phải xuất hiện!"
Có người?
Tần Ninh nghe vậy, lại thản nhiên hỏi Liệt Thiên: "Có biết là ai không?"
"Có biết kẻ đó muốn làm gì không?"
Tượng Liệt Thiên lắc đầu.
Ánh mắt của Tần Ninh giờ phút này mang theo mấy phần lãnh đạm.
"Vì đồ vật bị giấu trong núi lửa Cực Địa sao?"
Đồ vật bị giấu trong núi lửa Cực Địa?
Lời này vừa nói ra, Lăng Loạn đạo nhân cùng Hiên Viên Hương Nhi đều sững sờ.
Còn Dương Thanh Vân đương nhiên là không biết hắn đang ám chỉ cái gì! Lăng Loạn đạo nhân xuất từ dòng tộc chịu khổ ở Khổ Địa, dòng tộc này trước nay đều thần bí, rất ít người biết đến.
Nhưng dòng tộc chịu khổ cũng lại biết rõ từng chuyện ở Nam Vực Thanh Châu như lòng bàn tay.
Còn Hiên Viên Hương Nhi thì đến từ Hiên Viên thánh địa, càng biết nhiều chuyện hơn.
Thế nhưng hai người chưa từng nghe nói đến núi lửa Cực Địa này có ẩn giấu thứ gì!
Tượng Liệt Thiên giờ phút này cũng tái mặt nhìn Tần Ninh.
"Rốt cuộc ngươi là ai?”
Câu hỏi này là sự kinh ngạc phát ra từ tận trong thâm tâm.
Tần Ninh lại cười nói: "Ta là ai không quan trọng, ngươi hỏi câu này cũng không có ý nghĩa gì!"
Ánh mắt của tượng Liệt Thiên giờ khắc này mang theo mấy phần không thể tin.
"Sao ngươi lại biết!"
Tượng Liệt Thiên vẫn không dám tin.
Tần Ninh bất đắc dĩ nói: "Ta đều biết những điều cần biết".
"Trả lời câu hỏi của ta đi!"
Tượng Liệt Thiên khổ sở nói: "Ta thật sự không biết, bốn tòa Thiên Cung xuất thế đúng là ngoài ý muốn".
"Có lẽ có người xuất thủ, thế nhưng chúng ta đã là người chết, làm sao biết được ai là thủ phạm chứ!"
Tần Ninh nhíu mày.
"Có thể nhét trở về được không?"
"Sao cơ?"
Liệt Thiên bị câu hỏi của Tần Ninh làm cho sửng sốt.
Tần Ninh thở ra một hơi, nói: "Ý của ta là, có thể đẩy bốn tòa Thiên Cung của các ngươi về chỗ cũ, giữ nguyên hiện trạng được không?"
"Chuyện này... Hẳn là không thể!"
Tần Ninh giờ phút này cũng không nói nữa, ngồi ngay ngắn ở một cái bàn thấp, cau mày.
Hiên Viên Hương Nhi, Lăng Loạn đạo nhân và Dương Thanh Vân không hiểu nổi rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.
"Sư tôn, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
Dương Thanh Vân vẫn nhịn không được, lên tiếng hỏi.
Tần Ninh không mở miệng, tượng Liệt Thiên giờ phút này lại trả lời.
"Cực Địa được xưng là tuyệt địa của Nam Vực Thanh Châu chúng ta".
"Quần thể núi lửa nơi đây nổi tiếng trên toàn bộ Thanh Châu, nhưng là nổi tiếng theo kiểu tai tiếng".
"Mỗi vài năm, núi lửa Cực Địa sẽ phun trào một lần. Mà một khi phun trào thì sẽ gây ra tử thương vô số, cho nên Cực Địa dần trở thành cấm địa".
Liệt Thiên thở dài nói: "Nếu chỉ có thế thì cũng chỉ có một mình Cực Địa gặp nạn thôi".
"Thế nhưng vào mấy vạn năm trước, Cực Địa phun trào đã bị Thiên Thánh trấn áp. Trấn áp như vậy thì uy hiếp mà núi lửa Cực Địa tạo ra cũng bị diệt trừ, Cực Địa dần dần xuất hiện võ giả, từ đó mà bắt đầu có tông môn ra đời".
“Nhưng bởi vì bị trấn áp, núi lửa một mực không thể phun ra, cho nên cuối cùng nó đã hình thành một sức mạnh đáng sợ".