“Nhưng huynh ấy coi Đại Đế như cha ruột, cũng là do quá thân thiết với ngài cho nên mới coi từng lời của ngài trở thành mệnh lệnh”.
“Suy cho cùng thì vẫn là đầu gỗ thôi”.
Cả hai nhìn nhau cười.
Dần dần, vẻ ngoài của Hoang Thiên Trạch lóe lên ánh sáng.
“Một tia ý niệm yếu đuối thật đấy, nhưng đợi được Đại Đế quay về cũng coi như thỏa lòng vãn bối!”
Tần Ninh gật đầu.
“Mà không biết người bạn già của ta giờ ra sao rồi?”
Nghe vậy, Tần Ninh hiểu được Hoang Thiên Trạch đang hỏi ai.
“Giao long răng xanh sớm đã tọa hóa, chẳng qua hồn thức không tiêu tan, ở quanh Đại Hoang Cổ, hóa thành sông Đại Hoang, một lòng chờ ngươi”.
“Làm khó nó rồi, chờ ta mãi, đáng tiếc là ta... vẫn phụ lòng nó...”
Tần Ninh lại nói: “Có gì muốn nói với nó không? Ta truyền đạt giúp cho!”
“Bảo nó hãy buông tha chấp niệm đi, sống chết luân hồi không ngừng, đời kiếp luân chuyển, chúng ta rồi sẽ gặp lại!”
“Được!”
Tần Ninh không nói nhiều.
Hắn trải qua hết đời này đến đời khác, đã sớm nhìn thấu nhân tâm.
Hoang Thiên Trạch cùng giao long răng xanh là chủ tớ, càng là huynh đệ.
Y hệt cha và Tạ thúc năm đó, một người là lãnh tụ của tộc người, một là tộc trưởng Long tộc. Nghe Tạ thúc nói, cha năm đó không ít lần đạp lên người ông ấy, uy phong lẫm liệt.
Sinh tử luân hồi, luân hồi không ngừng, thế nhân có ai biết đến cùng lúc nào mới là kết thúc.
“Vậy xin cảm ơn Đại Đế!”
Hoang Thiên Trạch chắp tay nói: “Đại Đế năm đó xuất thủ giết ta và Phong Ma, cứu Hoang gia của ta, Hoang Thiên Trạch vẫn luôn cảm kích và muốn báo đáp, nhưng ngày xưa ngài không cần sự trợ giúp của ta”, “Hiện giờ, sau vài vạn năm ta đã ngưng tụ thành Đại Hoang tôn cốt, coi như là một sự trợ giúp với ngài, cũng là biện pháp duy nhất mà vãn bối