Diệp Viên Viên đi vào tường Vạn Đạo, không biết đi đâu mà vẫn có thể thăng cấp?
Bao nhiêu nhiệt tình của Thạch Cảm Đương vào thời khắc này tức thì bị dập tắt.
Tiếp tục như vậy, lấy thiên phú kinh khủng và Đế thể của Diệp Viên Viên thì việc vượt qua hắn ta chẳng phải dễ như trò trẻ con ư?
Thầy trò hai người đi xuống thang, lần này bằng phẳng thư thái, không gì sánh được.
Thạch Cảm Đương đang từ nhiệt tình mà trở nên ảm đạm mấy phần.
Diệp Viên Viên... cảnh giới Thiên Vị hậu kỳ!
Trong đầu hắn ta chỉ có một suy nghĩ như thế.
Không được!
Thạch Cảm Đương âm thầm hạ quyết tâm, tuyệt đối không thể để cho Diệp Viên Viên vượt qua chính mình.
Hai người cùng nhau ra khỏi tường Vạn Đạo.
Lúc này, một bóng hình xinh đẹp đang đứng ở bên ngoài tường Vạn Đạo.
Chính là Diệp Viên Viên.
Diệp Viên Viên từ từ buông thả ra khí tức toàn thân.
“Cảnh giới Thiên Vị trung kỳ!”
Thạch Cảm Đương tỉ mỉ cảm ứng, sắc mặt vui vẻ.
Diệp Viên Viên, cảnh giới Thiên Vị trung kỳ, vẫn chưa đến hậu kỳ.
Thấy Thạch Cảm Đương còn mạnh hơn cả mình, Diệp Viên Viên cũng sững sờ.
“Công tử”.
“Ừ!”
Tần Ninh gật đầu, nói: “Đi đi, Sương Nhi bên kia chắc đã ổn rồi đấy”.
“Vâng!”
Ba người rời khỏi nơi đây, trở về đường cũ.
Cả quãng đường, ba người thấy không ít người như đang tìm kiếm cái gì.
Tần Ninh cũng cũng không để ý, đi về phía trước.
Oanh...
Bỗng nhiên có một tiếng nổ vang lên.
Phía trước đột nhiên nổ ra âm thanh giao chiến.
“Có người giao thủ!”
Thạch Cảm Đương nhìn về phía trước, đột nhiên nói: “Hình như là khí tức của Vân Sương Nhi”.
Tần Ninh nhướng mày, tốc độ nhanh hơn.
Oanh...
Một tiếng nổ nữa lại vang lên, phía trước có một bóng hình xinh đẹp ầm ầm rút lui, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái mét.
“Sương Nhi!”
Diệp Viên Viên lúc này phi thân ra, trụ Thiên Vị sau lưng bốc lên, ánh sáng bắn ra bốn phía, đỡ lấy Vân Sương Nhi đang rút lui.
“Ừm? Có người giúp đỡ?”
Có tiếng cười nhạt vang lên, mấy bóng người, lúc này phi thân tới.
Hai người đứng đầu có khí tức cường đại, sau lưng cũng không xuất hiện trụ Thiên Vị, rất hiển nhiên là vượt qua cảnh giới Thiên Vị.