“Cấm địa mở ra rồi, đi thôi!”
Lục đại tông môn lúc này dẫn đầu đi vào.
Những thế lực tông môn khác lần lượt đi vào bên trong rồi vội vàng tách ra.
Không một ai biết rốt cuộc chỗ nào bên trong cấm địa có bảo vật.
Cho nên tách ra là tốt nhất.
Nếu tìm được bảo vật không may lại bị thế lực lớn khác dòm ngó, cướp bảo vật vẫn còn là khách khí, giết người đoạt báu vật, chuyện này quá bình thường ở đây.
Những môn phái nhỏ không phải là đối thủ của lục đại môn phái.
Nếu chẳng may bị giết thì không biết sẽ chết như thế nào đâu.
Tần Ninh dẫn theo đám người Lưu Vân Triết đi sâu vào bên trong.
Lúc này đột nhiên có một tiếng nổ vang lên.
Vừa đi vào bên trong cấm địa Thiên Vị dường như đã có người bắt đầu giao thủ.
“Đi thôi!”
Tần Ninh không nói lời vô nghĩa, trực tiếp đi thẳng vào trong.
Khung cảnh ở bên trong cấm địa Thiên Vị so với thế giới bên ngoài, nếu như nhìn kĩ thì cũng chẳng có gì khác biệt.
Điểm khác biệt lớn nhất chính là bên trong cấm địa Thiên Vị trông rất âm u.
Mây đen dày đặc, sấm chớp lấp loé.
Dường như một cơn mưa tầm tã có thể đổ xuống bất cứ lúc nào.
“Tần công tử, chúng ta đi đâu vậy?”
Lưu Vân Triết dò hỏi.
“Ta dẫn các ngươi đi tìm Lưu Ly Kim Thân quyết mà tổ tiên các ngươi đã đánh mất trước!”
Tần Ninh mở miệng nói: “Ta bảo ngươi chuẩn bị đồ vật của tổ tiên, ngươi đã chuẩn bị xong chưa?”
“Tìm được cái này!”
Lưu Vân Triết xoè lòng bàn tay ra, bên trong có một hạt ngọc.
“Lão tổ lúc còn sống thường xuyên cầm hạt ngọc này để bình tâm tĩnh khí”.
“Vậy là đủ rồi!”
Tần Ninh vuốt ve hạt ngọc, phi thân bay lên.
“Tần công tử”.
Nhìn thấy Tần Ninh phi thân bay lên, Lưu Vân Triết vội vàng nói: “Hôm nay vị kia ở bên trong cấm địa, không thể bay lên quá cao, bên trên có cấm chế!”
“Ta biết rồi!”
Cơ thể Tần Ninh bay lên không trung cao chừng hơn trăm mét rồi từ từ dừng lại.
Lúc này hắn ném ra hạt ngọc trong tay.
Trong nháy mắt, hạt ngọc bị sấm sét đánh nát, biến mất không thấy gì nữa.