Mục lục
Phong Thần Châu – Vô Thượng thần đế - Tần Ninh Bản Chuẩn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ừm”.







Lúc này, mấy người đều gật đầu.







Advertisement



Đối với Tần Ninh, có thể nói là bọn họ vô cùng oán hận.







Vốn dĩ, nhà họ Tề cầm đầu, ba phương Thiên Hồng Bang, Ngạo Thế Đường và nhà họ Cảnh đồng lòng ứng phó.







Advertisement



Bốn phương phối hợp, đối phó với Di Nguyên Châu, nhân cơ hội này chèn ép nhà họ Linh và Phù Dung lâu.







Thế nhưng không ngờ rằng, nhà họ Khương và Đan Đỉnh môn lại chủ động ra tay.










Nhất là Tề Húc, lúc này hắn ta hận không thể nuốt chửng Tần Ninh.







Võ giả nhà họ Khương cuốn lấy võ giả nhà họ Tề, hai bên khai chiến, có thể nói là vô cùng khốc liệt.







Đám rùa đen nhà họ Khương này quả thực là như được uống thuốc can đảm, cả một đám không muốn sống nữa, như là đi chém giết kẻ thù giết cha nương mình.







Trận chiến chỉ vừa mới diễn ra trong mấy tháng, nhà họ Tề đã tổn thất nghiêm trọng, nhà họ Khương cũng tổn thất không nhỏ, nhưng dường như nhà họ Khương không thèm để ý đến.







Điều này chắc chắn có quan hệ với Tần Ninh.







Nghe nói cao tầng nhà họ Khương còn tự mình đi đến Vạn Độc tông, gặp Tần Ninh.







Cái tên Tần Ninh này, rốt cuộc là chui ra từ nơi nào! Rắc rắc rắc…Trong lúc hai bên đang giằng co, trên không trung đột nhiên truyền đến từng âm thanh rắc rắc rắc, không gian giống như ngọc lưu ly bị vỡ vụn, xuất hiện từng vết nứt.







Đại trận, phá vỡ!















Lúc này, lão đạo sĩ thở hồng hộc đáp xuống, đi đến bên người Tần Ninh.







Đám người Lục Kha, Lý Tồn Tiên đều chắp tay với lão đạo sĩ.







Lão đạo sĩ nhìn Tần Ninh, ghé sát vào tai hắn nói: “Tự ngươi ra tay giết chết bọn họ không phải tốt hơn sao?”







Tần Ninh kinh ngạc nhìn về phía lão đạo sĩ.







“Nhìn ta như vậy làm gì?”







“Ngươi cho rằng một Đại Thiên Tôn sơ kỳ như ta có năng lực giết chết mấy trăm Tiểu Thiên Tôn, mười mấy Đại Thiên Tôn trung kỳ, hậu kỳ sao?”











Lão đạo sĩ cẩn thận tưởng tượng, hình như đúng là như vậy thật.















Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại, hình như cũng không phải.















“Hơn nữa, con người của ta ấy à, lười, nếu như không phải tự mình ra tay, thì ta sẽ cố gắng không ra tay”.















Tần Ninh nói tiếp: “Ta chỉ lợi dụng lòng chính nghĩa của nhóm tán tu này, cũng không hãm hại bọn họ, cùng lắm thì sau khi tiến vào cho bọn họ chút lợi ích là được”.









Lão đạo sĩ nhét tay vào túi áo, ông ta nhìn thoáng qua Tần Ninh, câm nín không nói gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK