Mục lục
Phong Thần Châu – Vô Thượng thần đế - Tần Ninh Bản Chuẩn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Im mồm, nghe có hiểu không đấy?”

Bị Tần Ninh tát cho một phát, nhìn đôi mắt thâm sâu kia, Lam Vân Sam chỉ cảm thấy đáy lòng lạnh lẽo, bỗng chốc im lặng nhưng nước mắt thì như sắp rơi ra.

Thằng nhãi trước mắt này không cần biết hậu quả, không biết trời cao đất dày lại dám làm chuyện như thế với hắn ta.

Đợi chú hai cứu được hắn ta thì thằng nhãi này chắc chắn sẽ phải chết.

“Dừng tay!”

Một người đàn ông uy nghiêm xuất hiện, gằn giọng gầm lên, vẻ mặt u ám.

“Lam Thiên Bá, em ruột của trưởng tộc Lam gia!”

Ông què nhìn thấy người này thì khẽ cười, khom lưng nhặt cây gậy của mình lên.

“Ngươi là…”

Lam Thiên Bá nhìn thấy ông què thì hai mắt hiện lên một vẻ nghi ngờ kinh ngạc, nhưng không lâu sau thì trợn tròn hai mắt.

“Thiên Động Tiên, ngươi không chết!”

Thiên Động Tiên!

Lời này nói ra khiến Tần Sơn và Hứa Thông Thiên bỗng chốc tái mét mặt.

Thiên Động Tiên!

Cả học viện còn ai mà gánh được cái tên này?

Viện trưởng học viện Thiên Thần nhiệm kỳ trước chính là Thiên Động Tiên.

Nhưng, không phải là đã xác nhận viện trưởng đời trước chết bất đắc kỳ tử rồi sao?

Hứa Thông Thiên lúc này nhìn chằm chằm vào ông què.

Thiên Động Tiên, năm đó có thể gọi là dáng vẻ quắc thước, phong nhã vô song. Lão ta thật sự không thể nào mà liên tưởng ông ta với ông què nhìn có vẻ lôi thôi, luộm thuộm này…

Mà Tần Sơn thì đã nhập học ở học viện Thiên Thần đã lâu nên cũng biết rõ những điều này.

“Ha ha… Thiên Động Tiên, không ngờ ngươi không chết. Bây giờ để ta xem, thực lực của ngươi có khá khẩm không?”

Lam Thiên Bá cười ha ha: “Giả chết thoi thóp là sợ đại ca của ta tới gây phiền toái cho ngươi hả?”

Nghe vậy, ông què cũng không lên tiếng, vẻ mặt rõ ràng có chút hiu quạnh.

“Nhìn cái điệu bộ của ông kìa!”

Một giọng nói bất chợt vang lên.

Tần Ninh chỉ ông què, mang vẻ hơi trách móc: “Từ hôm nay, ông cũng có thể coi là phu xe của ta rồi, quần áo lấm lem, tóc tai bù xù như vậy, chân không què nữa rồi còn chống gậy làm gì, diễn sâu quá đấy?”

“Ông què, làm phu xe của ta, ông cũng phải chú ý đến vẻ ngoài của mình, không thể để ta mất mặt, ông hiểu chưa?”

“Công tử dặn dò chí phải, từ sau lão phu sẽ chú ý ăn mặc gọn gàng!”

Tần Ninh khẽ gật đầu nói: “Thế còn tạm được”.

“Thằng nhãi!”

Thấy Tần Ninh cứ thể mà phớt lờ đi một cường giả cảnh giới Linh Phách là lão ta, Lam Thiên Bá chợt gầm lên: “Thả cháu trai ta ra, nếu không, đừng nói là cái học viện Thiên Thần nhỏ bé này mà toàn đế quốc Bắc Minh cũng không bảo vệ được ngươi đâu”.

Lúc này, Tần Ninh đang từ từ đáng giá Lam Thiên Bá.

“Lão già, ta khuyên ông cút ngay đi thì còn giữ lại được một mạng, thuận tiện quay về báo lại với hoàng đế của các ngươi, Vân Sương Nhi tự nguyện trở thành tì nữ của ta, sau này đi theo ta rồi. Tốt nhất các ngươi đừng tới kiếm chuyện nữa!”

“Còn nữa, đừng nói là Lam gia bé tí nhà ông, kể cả đế quốc Vân Lam thì trong mắt ta cũng chỉ là rơm rác mà thôi”.

“Nếu không biết tiến lui thì ta không ngại để đế quốc Vân Lam các ông đổi tên thay vua đâu”.

Ngông!

Ngông tới cực hạn!

Mấy người có mặt ở đây nghe thấy câu nói đó thì hít một hơi khí lạnh.

Độ ngông của Tần Ninh không phải là hô hoán ầm ĩ, mà là mỗi một câu đều xem như rất có đạo lý, cũng rất bình tĩnh mà nói ra, nhưng lại thể hiện ra rõ ràng rằng, thiên hạ rộng lớn này, trong mắt ta chỉ là một hạt bụi mà thôi.

Lời vừa nói ra khiến sắc mặt của Lam Thiên Bá trở nên vàng vọt.

Không phải là sợ vàng mặt mà là tức vàng mặt!

Một đế quốc Bắc Minh nhỏ bé, đã là một quốc gia dưới đáy đế quốc rồi, học viện Thiên Thần này là cái thá gì?

Một đệ tử nhỏ nhoi không biết tên lại dám ngang ngược như thế, ở đây mở miệng nói lời điên cuồng.

Ếch ngồi đánh giếng, 4 chữ này dùng để hình dung Tần Ninh thì quá hợp lý!

“Ngươi muốn chết thì ta sẽ giúp ngươi toại nguyện!”

Lam Thiên Bá phát hiện, mình không thể nói chuyện tiếp với Tần Ninh, nếu không, lão ta sẽ bị tức chết.

“Lam Thiên Bá, năm đó đại ca của ngươi Lam Thiên Hùng, phế tu vi của ta. Hôm nay, ta sẽ lấy đúng đạo của lão ta để trị em trai của lão ta!”

“Ngươi? Ngươi xứng sao?”

Lam Thiên Bá sải bước lên, hơi thở toàn thân thoắt cái đã trọn vẹn.

Cảnh giới Linh Phách! Tầng 9!

Cảnh giới Linh Phách tầng 9 là thực lực tu vi mạnh nhất trong đế quốc.

Người trước mắt này, đã đạt tới bước khủng khiếp như vậy.

“Tần Ninh, mau thả ta ra, nếu không ngươi chết không có chỗ chôn đâu!”, Lam Vân Sam lúc này cười giễu nói.

Chú hai của hắn ta là sự tồn tại cực lớn, cảnh giới Linh Phách tầng 9, đừng nói là Thiên Động Tiên trước mặt, mà ngay cả toàn đế quốc Bắc Minh thì cũng không có kẻ nào chống đỡ nổi.

“Lắm mồm quá, Viên Viên, cắt lưỡi hắn ta đi!”

“Vâng!”

“Tần Ninh, ngươi dám!”, Lam Vân Sam gào lên: “Ta là con cháu Lam gia”.

“Bỏ đi!”, Tần Ninh lúc này đột nhiên xua tay, nhưng, Lam Vân Sam vẫn chưa kịp thở phào thì Tần Ninh lại nói: “Giết luôn không phải nghĩ!”

Câu nói này khiến Lam Vân Sam bị sợ trợn trắng mắt rồi ngất đi.

Ầm…

Lúc này, Lam Thiên Bá và Thiên Động Tiên đang giao đấu, hơi trở hùng hồn lan rộng ra khắp nơi.

“Cảnh giới Linh Phách tầng 9!”

Nhìn thấy thực lực mà Thiên Động Tiên thi triển ra, Lam Thiên Bá bỗng chốc tái mặt.

“Sao có thể như thế…”

“Sao không thể!”, Thiên Động Tiên nói: “Năm đó, nếu không phải do đại ca của ngươi xảo quyệt chơi chiêu ác thì Thiên Động Tiên ta đã sớm đạt tới cảnh giới Địa Võ rồi”.

“Hôm nay, Thiên Động Tiên ta sẽ đòi lại một số khoản nợ trước!”

Ầm ầm ầm…

Lúc này, hai người giao đấu, tu vi đỉnh phong cảnh giới Linh Phách cũng triệt để được thể hiện, quả thật là khủng khiếp.

Những người khác vội vàng lui ra.

Giao chiến của cảnh giới Linh Phách tầng 9 thì bọn họ không đủ năng lực mà đối mặt.

Hai người vốn đều là cảnh giới Linh Phách tầng 9 nên thực lực tương đương.

Nhưng lúc này, dưới sự chứng kiến của mọi người thì có thể thấy rõ, thực lực của Thiên Động Tiên mang khí thế cao cấp hơn, không ngừng chèn ép Lam Thiên Bá.

Mà lúc này, Lam Thiên Bá lại không cảm nhận được điều này.

Thực lực của Thiên Động Tiên, càng giao đấu thì tấn công càng bá đạo mãnh liệt.

“Võ giả Tinh Mệnh, Tinh Môn của ngươi đã mở lại rồi!”, Lam Thiên Bá bỗng chốc nhận ra, gằn giọng gầm lên.

“Bây giờ mới biết sao, muộn rồi!”

Thiên Động Tiên vỗ chưởng thẳng tay, linh khí hào hùng ngưng tụ thành vuốt, bổ về phía Lam Thiên Bá.

Bụp…

Một đòn rơi xuống, Lam Thiên Bá phụt ra một ngụm máu tươi, ngã trên mặt đất.

Lam Vân Sam mới tỉnh lại nhìn thấy cảnh tượng này thì lại trợn trắng mắt mà ngất đi.

Chú hai cảnh giới Linh Phách tầng 9, lại… thua rồi!

Làm sao có thể như vậy?

Từ lúc nào mà đế quốc Bắc Minh lại ẩn giấu một cường giả như thế?

“Thiên Động Tiên, ngươi không chết, vậy thì học viện Thiên Thần chuẩn bị tinh thần bị hủy diệt đi nhé!”

Lam Thiên Bá gằn giọng gầm lên: “Hôm nay tạm thời tha mạng cho ngươi, nếu cháu trai ta xảy ra chuyện gì thì sẽ hỏi tội ngươi”.

Vừa dứt lời, Lam Thiên Bá phi thân lên, chim ưng lập tức giang rộng cánh lao lên trời cao.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Thiên Động Tiên đứng nguyên tại chỗ, không đuổi theo.

“Linh thú cấp 4 đó cực kỳ khó đối phó trên trời cao!”, Thiên Động Tiên trầm giọng nói: “Ta không nắm chắc!”

Nghe lời này, Tần Ninh đang nheo hai mắt lại bỗng mở lớn.

“Tháo chạy còn nói khí thế như vậy, làm màu còn muốn chạy?”

Bàn tay vung lên, Tần Ninh chợt quát lên: “Giữ lại!”Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của VietWriter khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!


Hãy quay lại ủng hộ Website VietWriter để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK