Mục lục
Phong Thần Châu – Vô Thượng thần đế - Tần Ninh Bản Chuẩn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chấn Uyên Vân, tiếp theo chính là ngươi!”





Nguyên Mậu Phong hừ một tiếng: “Bắt tay với Huyết Linh cung, muốn chiếm đoạt Nguyên gia ta, ác giả ác báo!”





“Nguyên Mậu Phong, tiểu nhân đắc chí!”





Giờ phút này Chấn Uyên Vân lại quát lớn.





“Cho dù ta...”, hả?





Chấn Uyên Vân đang nói đến một nửa, lại đột nhiên dừng lại.





“Ha ha ha...”, một giây sau, Chấn Uyên Vân đột nhiên cười lên ha hả.





“Nguyên Mậu Phong, ngươi cho rằng ngươi đã thắng rồi sao?





Chưa chắc đâu!”





Nghe thấy lời này, mọi người đều không hiểu.





Bây giờ Chấn Uyên Vân đã đến đường cùng rồi.





Bên cạnh Tần Ninh có bốn vị Thánh Nhân, Nguyên gia có bốn vị Thánh Nhân, đã đủ để giết ba người bọn họ.





Chỉ là lúc này Chấn Uyên Vân lại đột nhiên trở nên tràn đầy tự tin.





“Vốn chỉ muốn đề phòng nên ta mới mời tới giúp đỡ, thật không ngờ Huyết Linh cung cũng làm như thế, đáng tiếc người đến giúp Huyết Linh cung quá kém”.





“Trợ thủ của ta đủ để tiêu diệt toàn bộ các ngươi!”





Vừa dứt lời, ánh mắt của Chấn Uyên Vân hiện ra vẻ chế nhạo.





“Hãn Thanh huynh, làm phiền!”





Lúc này Chấn Uyên Vân chắp tay lên trên không trung.





“Ha ha, Uyên Vân huynh khách khí!”





Lúc này một giọng nói vang lên trong hư không.





“Năm đó, Uyên Vân huynh cứu được tại hạ một mạng, tại hạ lấy tu vi cả đời để thề chắc chắn sẽ báo ơn, hôm nay chỉ đến báo ơn mà thôi”.





Một tiếng cười nhạt vang lên.





Lúc này mấy bóng người xuất hiện giữa hư không.





Cầm đầu là một người đàn ông trung niên mặc một bộ trường sam, dáng vẻ uyển chuyển, quanh người có từng khí tức như có như không.





“Vũ Hãn Thanh!”





Nhìn thấy người kia, Nguyên Mậu Phong lại biến sắc, thất thanh nói: “Ngươi không ở Vũ Uyên mà nhúng tay vào chuyện của vùng đất Vạn Ma chúng ta làm gì?”





Vũ Hãn Thanh! Tộc trưởng nhà họ Vũ ở Vũ Uyên, bá chủ một vùng thực thụ.





Nam vực Thanh Châu chia làm bảy vùng đất.





Thanh Uyên! Vũ Uyên! Khổ Địa! Cực Địa! Vùng đất Vạn Nguyên! Vùng đất Vạn Ma! Vùng đất Vạn Thánh! Mà Vũ Hãn Thanh chính là tộc trưởng nhà họ Vũ ở Vũ Uyên.





Nhà họ Vũ ở Vũ Uyên chính là bá chủ hoàn toàn xứng đáng.





Mà Vũ Hãn Thanh này, mấy năm trước lúc Nguyên Mậu Phong mới quen biết, người này đã là cảnh giới Thánh Nhân tam hồn rồi.





Bây giờ... Không thể xác định.





Nghe thấy lời này, Vũ Hãn Thanh lại cười nói: “Ta đã nói rồi, ta đến để báo ơn!”





“Ngươi muốn giết ân nhân của ta, ta cũng không thể thờ ơ chứ?





Nguyên tộc trưởng!”





Tình thế lại thay đổi lần nữa.





Giờ phút này Huyết Ninh Nhi cười lạnh nói: “Vũ Hãn Thanh đã là cường giả Địa Thánh, Tần Ninh, ngươi nhất định phải chết”.





“Ta vừa giết Thánh Nhân Huyết Linh cung các ngươi, giết cha và anh ngươi, ngươi đúng là quan tâm đến mạng sống của ta đấy!”





“Ngươi...”, Tần Ninh tiếp tục cười nói: “Yên tâm đi, chắc hẳn ta sẽ không chết được, nhưng nếu người này đã tới, vậy thì có thể sẽ chết đấy”.





Nghe thấy lời này, Huyết Ninh Nhi cười nhạo một tiếng.





Cường giả Địa Thánh! Cho dù Tần Ninh có giỏi bằng trời cũng không thể nào là đối thủ của cường giả Địa Thánh được.





Giờ phút này Vũ Hãn Thanh nhìn về phía Nguyên Mậu Phong, lại tiếp tục nói: “Ta trùng hợp gặp được một người quen trên đường, nói là cũng muốn đến vùng đất Vạn Ma, thế là chúng ta liền đi cùng nhau”.





Người quen?





Là ai?





Nguyên Mậu Phong sa sầm mặt lại.





“Thanh Uyên, Thanh Chiết Sa của nhà họ Thanh!”





Lúc này một bóng người xuất hiện giữa hư không.





Thanh Chiết Sa! Tộc trưởng nhà họ Thanh ở Thanh Uyên.





Thế mà cũng tới! Giờ phút này, trong lòng Nguyên Mậu Phong vô cùng bồn chồn.





Thanh Chiết Sa là ai, đương nhiên ông ta biết.





Thanh Uyên là một trong bảy vùng đất sánh bằng Vũ Uyên, nhà họ Thanh lại là thế lực bá chủ.





Thanh Chiết Sa chính là tộc trưởng nhà họ Thanh.





“Thanh Chiết Sa, chẳng lẽ Chấn Uyên Vân cũng đã từng cứu mạng ngươi sao?”





Nguyên Mậu Phong quát khẽ.





“Nguyên tộc trưởng chớ nên hiểu lầm”.





Nhìn Thanh Chiết Sa có vẻ rất gầy yếu, giọng nói cũng rất khàn.





“Ta tới nơi đây không phải vì cuộc chiến giữa các ngươi, mà là để tìm kiếm một người đưa về, thuận tiện... nhìn xem là tên ngông cuồng nào trong vùng đất Vạn Ma này dám giết con cháu nhà họ Thanh ở Thanh Uyên ta”.





Vừa nói xong, Thanh Chiết Sa lại nhìn thẳng về phía Tần Ninh.





Tìm Tần Ninh?





Nguyên Mậu Phong ngẩn ngơ.





Tần Ninh có khúc mắc với nhà họ Thanh từ bao giờ vậy?





Thanh Uyên lại không hề gần vùng đất Vạn Ma.





Tần Ninh đến từ thành Thanh Ma, sao có thể đắc tội nhà họ Thanh được?





“Tần Ninh đúng không?”





Thanh Chiết Sa nhìn về phía Tần Ninh, cười nói: “Con cháu nhà họ Thanh ta nghe lệnh đưa cô cô Bách Hương về, là ngươi giết đúng không?”





“Hình như là có chuyện như thế”.





Tần Ninh cực kì thành thật nói.





Hình như?





Thanh Chiết Sa mỉm cười, thế nhưng sát khí bên trong ánh mắt lại không có cách nào che giấu được.





“Giết con cháu nhà họ Thanh ta, thế mà còn thờ ơ xuất hiện trong vùng đất Vạn Ma này, ngươi đúng là không sợ chết”.





Nghe thấy lời này, Tần Ninh lại cười nói: “Ta nhớ ra rồi, những người kia muốn dẫn cô cô Bách Hương đi, còn muốn giết ta, ta liền giết bọn họ, hợp tình hợp lý, không có vấn đề gì chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK