“Cực kỳ hoang nghênh!”
Lúc này ba thân ảnh cùng đáp xuống bè xương.
Bè xương có diện tích không nhỏ, chứa một trăm người vẫn không thành vấn đề.
Chẳng qua là ba người này lên, làm cho Vạn Tử Hàng vô cùng cẩn thận.
Đây là ba vị Thiên Nhân!
Ai có thể tính được ba vị Thiên Nhân này sẽ làm ra chuyện gì đâu! Đúng lúc này, ba vị Thiên Nhân đã đứng trên bè xương.
“Đa tạ tiểu hữu!”
Hồng Lưu Thiên Nhân cười ha hả, nói:
“Tuy rằng đi bộ cũng có thể qua được biển Thiên Âm, nhưng mà vẫn có chút áp lực!”
“Tiểu hữu có thể điều khiển hài cốt dưới đáy biển này, quả thật là kỳ lạ!”
Tần Ninh bắt chéo hay tay sau lưng, thản nhiên nói: “Cũng không tính là việc lạ, hài cốt thông linh, chúng hoà hợp làm một với biển Thiên Âm, ta chỉ là sử dụng một chút mánh khóe nhỏ mà thôi!”
Nghe vậy, trong lòng Hồng Lưu Thiên Nhân và hai người Lộc Phương, Lộc Viên đều tấm tắc bảo lạ.
Cảnh giới của Tần Ninh là Quy Nhất tam mạch, cảnh giới của bọn họ là Thiên Nhân, tất nhiên là vừa liếc qua liền thấy rõ ràng.
Chẳng qua là lúc đối mặt với ba vị Thiên Nhân như bọn họ, vị tên Vạn Tử Hàng này còn có chút căng thẳng, nhưng Tần Ninh lại bình tĩnh, tự nhiên.
Chỉ riêng phần tâm tính này, cũng đủ để người khác phải tán thưởng!
“Hay cho một cái mánh khóe nhỏ, biển Thiên Âm này chính là do Âm Vương chế tạo nên, ngoại trừ sáo Thụ Thiên có thể dùng âm thanh triệu hồi được xương khô ở biển Thiên Âm, những thứ khác, đều không thể nào điều khiển được!”
Một giọng nói cao vút vang lên, sau một khắc, một bóng dáng xé rách không gian bay đến, người nọ từ trên bờ, một bước vượt qua cả ngàn mét, lên tới trên bè xương.
Một bóng dáng vừa hạ xuống.
Cái bè bằng xương lắc lư kịch liệt khiến cho mọi người ngã trái ngã phải
Lúc này, một bóng người mặc áo xám hạ xuống.
Mái tóc xơ xác, đôi mắt nham hiểm, cả người tản ra một cỗ hơi thở khiến người khác run sợ.
Nhìn người vừa đến, sắc mặt Lộc Phương, Lộc Viên cùng Hồng Lưu Thiên nhân đều biến đổi.
“Tề Tham Thiên Nhân!”
Tề Tham Thiên Nhân! Lúc này, cách đó không xa, võ giả của tam đại tông môn Vô Lượng Kiếm Phái, Khai Sơn Cung, Thập Phương Tông cũng biến sắc.
Tề Tham Thiên Nhân! Một vị cường giả Thiên Nhân cực kỳ nổi danh.
Danh tiếng của người này trên đại lục Vạn Thiên không hề nhỏ.
Tu vi Thiên Nhân nhị bộ.
Quan trọng nhất là, người này không phải nổi danh bởi vì tu vi.
Mà là thuật luyện đan! Hơn nữa, người này không sở hữu thuật để luyện chế ra đan dược cứu người, hoặc trợ giúp người khác, mà là đan độc dùng để giết người! Độc đan thuật của Tề Tham Thiên Nhân khiến cho tất cả mọi người trên đại lục Vạn Thiên đều phải kiêng kị.
Lúc này, Tề Tham đã đến, Lộc Phương, Lộc Viên, thậm chí cả Hồng Lưu Thiên Nhân cũng phải tránh xa một chút.
Tuy nói Tề Tham là nhị bộ Thiên Nhân, chỉ nói riêng về thực lực thì ba người họ không sợ hắn.
Nhưng mà người này còn sở hữu tay nghề hạ độc nữa.
Không cẩn thận một chút sẽ bị độc chết.
“Phương Viên lão nhị, Hồng Lưu lão nhị, sợ ta như vậy sao?”
Tề Tham cười, chớp chớp mắt nói: “Ta sẽ không vô duyên vô cớ hạ độc các ngươi, yên tâm đi!”
Nghe được câu này, sắc mặt ba người mới dịu lại một chút, nhưng vẫn như trước để tâm cẩn thận.
Tề Tham Thiên Nhân cũng không để ý.
Ông ta nhìn về phía Tần Ninh, cười lớn nói: “Tiểu tử, tuổi không lớn nhưng tu vi không hề kém cạnh. Ngươi vậy mà có được sáo Thụ Thiên, có được từ trong Thiên Âm Cung đúng không?”
Tần Ninh cũng đưa mắt đánh giá Tề Tham Thiên Nhân.
Khoanh tay đứng, từng bước đi đến.
Tần Ninh nhìn về phía Tề Tham Thiên Nhân, khóe miệng khẽ nhếch, lộ ra hai cái răng nanh trắng, cười cười phun ra một chữ.
“Cút!”