"Ừm thì...", Hiên Viên Hương Nhi giờ phút này là tới gần Dương Thanh Vân, thẹn thùng nói: "Ta giúp ngươi nhìn thấu ý đồ xấu của Lăng Loạn đạo nhân, ngươi hẳn là nên cảm ơn ta chứ hả? Cũng không cần gì cao sang đâu, cho ta mấy lượng Hỏa Linh Thánh Nguyên Thạch là được!"
Nghe đến lời này, Dương Thanh Vân cùng Lăng Loạn đạo nhân cũng trừng lớn hai mắt.
Giờ khắc này, Dương Thanh Vân đột nhiên cảm thấy.
Dường như Hỏa Linh Thánh Nguyên Thạch này cực kỳ quý giá! Khó trách cái tên Liệt Thiên kia đã là cao nhân Thiên Thánh rồi mà vẫn không nỡ lấy ra.
Dương Thanh Vân cuối cùng vẫn khách khí cảm ơn, chia cho hai người một ít Hỏa Linh Thánh Nguyên Thạch.
Lăng Loạn đạo nhân cùng Hiên Viên Hương Nhi như nhặt được trân bảo, cẩn thận cất kỹ.
Mà cùng lúc đó, một bên khác, Tần Ninh đi tới dưới cột đá.
Giờ khắc này, trên trụ đá, Huyền Chấn cùng Tiên Vô Tận kêu gào lăn lộn.
Bọn họ cũng không muốn lăn lộn đâu nhưng thật sự là không thể chịu nổi.
Là thật sự không chịu nổi.
Đầu đau như muốn nổ tung, ai còn rảnh để ý đến hình tượng.
Tần Ninh phi thân lên đỉnh cột đá.
"Cảm giác thế nào?"
Tần Ninh mở miệng.
Thế nhưng đáp lại Tần Ninh chỉ có tiếng kêu thảm thiết của Huyền Chấn cùng Tiên Vô Tận.
Mà ngay tại giờ phút này, Tần Ninh nhìn hai người.
Chỉ thấy biển linh thức của Huyền Chấn và Tiên Vô Tận khuếch tán đến trăm vạn mét.
Mà ngay sau đó, ở nơi sâu thẳm của biển linh thức, có một luồng hồn lực được sinh ra.
Tần Ninh cười tủm tỉm nói: "Chuẩn bị đi, chuyện tốt đến rồi!"
Nói xong, Tần Ninh bắt đầu ngưng tụ khí tức.
Một tiếng rồng ngâm.
Một tiếng phượng hót.
Tiếng rồng ngâm, phượng hót vang lên, Tần Ninh bộc phát ra sức mạnh toàn thân.
Đó là hồn lực chân chính! Tần Ninh giờ phút này cũng mặc kệ Huyền Chấn cùng Tiên Vô Tận đau đớn thế nào, song hồn long phượng xông vào biển linh thức của hai người, đi vào tận nơi sâu nhất.
"Biện pháp ta nói liên quan đến việc sinh ra hồn lực chính là trợ giúp các ngươi trực tiếp thôi động hồn lực khuếch tán, che đậy lại biển thức, lại dùng trận pháp này để ổn định căn cơ".
Tần Ninh nói tiếp: "Bây giờ, các ngươi cần tiếp nhận một áp lực rất rất lớn, nếu không chịu nổi thì sẽ chẳng thể thành Thánh Nhân được".
"Đương nhiên phần trăm lớn là có thể tiếp nhận, hai người các ngươi đều là Vương Giả vài vạn năm, linh thức bên trong cơ thể đủ cứng cỏi. Tuy nói lột xác hồn hải rất đau đớn, nhưng năng lực tiếp nhận cơn đau của các ngươi cũng sẽ không kém!"
Nói xong, song hồn long phượng của Tần Ninh lúc này nháy mắt xung kích ra.
Bộc phát lực lượng càn quét theo từng đợt.
Sau một khắc, tiếng gào thét thê thảm trên trụ đá bắt đầu vặn vẹo biến đổi.
Lúc này, Huyền Chấn cùng Tiên Vô Tận thề rằng, đời này họ chưa bao giờ có cảm giác muốn chết như thế này.
Là thật sự muốn chết! Quá khủng bố!
Mà giờ phút này, Tần Ninh chỉ mặc kệ.
Không cần tốn thời gian tu hành, nhảy qua một cảnh giới lớn để thăng cấp, nào có chuyện đơn giản như thế?
Cũng chỉ có hai người Huyền Chấn cùng Tiên Vô Tận đã già đời, căn cơ vững chắc, đổi lại là những người khác thì đã sớm chết rồi!
Giờ này khắc này, song hồn long phượng của Tần Ninh không ngừng thôi động.
Thời gian từ từ trôi qua, tiếng kêu thảm thiết dần biến mất.
Dương Thanh Vân, Lăng Loạn đạo nhân cùng Hiên Viên Hương Nhi ở bên dưới lại không hiểu vì sao.
Sao rồi?
Giờ khắc này, bọn họ cũng không thấy rõ là có chuyện gì xảy ra.
Dần dần, có một người đi ra từ cột đá.