Mục lục
Phong Thần Châu – Vô Thượng thần đế - Tần Ninh Bản Chuẩn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trung tâm đống đổ nát lúc này phát ra tia sáng.





Nhìn theo tia sáng.





Giữa đống đổ nát có một bệ đá nhô cao khỏi mặt đất khoảng mười mét.






Trên đài cao, búa rìu giao nhau.





Toàn thân cái rìu kia phát ra ánh sáng màu xanh nhàn nhạt, cán rìu dài như cán thương, lưỡi rìu trông cực kì dày, là một chiếc rìu dài sắc bén.





Chiếc búa nhìn giống như một cái bát bằng đồng xanh với cán búa dài như chiếc rìu, đầu búa sắc thẳng.





Chiếc bùa rìu này trông giống một cặp, vô cùng độc đáo.





“Linh rìu Khai!”








“Thần búa Trảm!”





Nhìn thấy chiếc rìu kia, Tần Ninh không nhịn được mở miệng nói.





“Tần công tử biết cái này sao?”





Tần Ninh không trả lời.





Bùi Thư Thư cũng không để ý, nói tiếp: “Trên tế đài, phía dưới thần binh rìu có một đống tro tàn màu xanh, chính là Tử Tịch Khôi!”





“Vừa rồi chúng ta chuẩn bị giương đông kích tây, nhưng cái thứ này lại hoàn toàn không mắc bẫy, ngược lại còn dẫn dụ nhiều liệt thi đến đây, chúng ta bị giết trở tay không kịp!”





Nghe đến đây Tần Ninh cười nhạo một tiếng.





“Các ngươi ngu ngốc!”





“Mở linh rìu chém thần việt chính là thần binh mạnh nhất được sinh ra từ xưa đến nay, những liệt thi này trước khi chết cũng là nhân vật tuyệt đỉnh, ít nhất cũng phải trên cảnh giới Thiên Vị”.





“Vậy mà các ngươi lại xem nhẹ trí thông minh của bọn chúng đến thế sao?”





Lời phản bác của Tần Ninh khiến Bùi Thư Thư và Trác Tiểu Nhã trong lúc nhất thời không nói nên lời.





“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”, Bùi Thư Thư lo lắng gãi mặt, nói: “Tần công tử, chắc chắn cậu có cách tốt hơn dẫn dụ bọn chúng đúng không?”





“Cách tốt nhất ư? Đương nhiên là trực tiếp giết chết rồi!”





“Ừm, đúng vậy!”, Bùi Thư Thư gật đầu rồi ngay lập tức sững sờ.





Gì?





Trực tiếp giết chết sao?





Nói đùa cái gì vậy chứ?





Thế nhưng lúc này Tần Ninh đã tiến về phía trước.





“Nếu đã là người chết thì cớ sao lại nhòm ngó đồ vật của người sống?”





Tần Ninh sải bước đi ra, nhìn mười mấy con liệt thi trước mặt, từ tốn nói: “Linh rìu Khai, thần búa Trảm, ta muốn chắc rồi!”





Tần Ninh cầm kiếm bước ra, nhìn mười mấy con liệt thi thản nhiên nói.





Trác Tiểu Nhã bây giờ cả người sững sờ.





“Đẹp trai quá đi mất...”





Thanh niên cầm kiếm đẹp tựa thiên thần.





Tần Ninh lúc này hoàn toàn không sợ gì hết, quả thật đẹp trai chết người!



Bùi Thư Thư nhìn vẻ mặt si mê của Trác Tiểu Nhã, im lặng không nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK