Trong nháy mắt, sóng biển hóa thành vô số kiếm khí tấn công Tần Ninh.
Phanh phanh phanh...
Kiếm khí và chân voi va chạm trong nháy mắt, bộc phát ra tiếng nổ kịch liệt.
Nhưng lúc này, kiếm khí tan tác còn chân voi thì vẫn yên ổn như núi.
“Cút!”
Một tiếng hừ lạnh.
Chân voi trong nháy mắt ép xuống.
Tiếng xương cốt vang lên răng rắc, Giang Du Văn lúc này sắc mặt tái mét, phun ra một ngụm máu tươi, cả cơ thể lúc này bị ép sâu xuống đất, kêu lên thảm thiết.
Một chiêu.
Trọng thương.
Ba tên Thánh Hoàng khác nhìn thấy cảnh này thì đều kinh ngạc há hốc mồm.
“Tên nhóc này...”
“Có điều kỳ lạ”.
“Không đơn giản chỉ là cảnh giới Thánh Hoàng nhất văn”.
Ba tên áo đen lúc này lập tức ra tay.
Tần Ninh rút lui mà về.
Giang Du Văn lúc này nằm trên mặt đất, tứ chi đứt lìa, phun máu tươi ra, gương mặt trắng bệch, giãy dụa muốn dậy nhưng lại không thể.
“Hay cho một thanh niên giỏi che giấu, ra tay đúng là ác độc vô cùng!”
Tần Ninh nghe vậy, nhìn về ba người kia, lạnh nhạt nói: “Khiến ta phải dùng nước tiểu của thánh thú để trốn khỏi sự dò la của các ngươi, nếu để đồ đệ ta biết ta mất mặt như vậy thì tôn nghiêm của sư tôn như ta để đi đâu? Đây đều là do các ngươi hại ta”.
“Bây giờ cũng đến lúc xé rách màn che mặt của các ngươi rồi”.
Ba người lúc này công thủ giới bị, nhìn Tần Ninh.
“Giết hắn!”
Một người trực tiếp huy động binh khí trong tay, lập tức tấn công Tần Ninh.