Mà Ma tộc lại là như thế nào nữa?
Nhất thời, tâm trạng của Tần Ninh hơi rối.
Lúc này, từng âm thanh xé gió bỗng vang lên.
Trước mặt bọn họ là hai đội người xuất hiện.
“Hử?”
Nhìn hai đội người trước mặt, Lưu Phương Nhi và Lưu Tường đều nhăn mày lại.
“Phong Thanh Nguyên!”
“Tô An!”
Lưu Tường quát lên: “Các ngươi làm cái gì đây?”
“Ta tưởng là ai, hóa ra là Lưu Tường”.
Một người đứng đầu trong đó cười nhạt nói: “Người của Lưu Diễm các to gan thật, còn dám ra khỏi thành Lưu Diễm à?”
“Phong Thanh Nguyên, ngươi muốn làm gì?”
Lưu Phương Nhi lúc này trở nên cẩn thận.
“Lưu Phương Nhi, bớt gào lại đi!”, Phong Thanh Nguyên giễu cợt nói: “Thần Phong tông ta cho phép Lưu Diễm các các ngươi rời khỏi thành Lưu Diễm sao?”
“Gan cũng to thật đấy!”
Nghe vậy, sắc mặt của Lưu Phương Nhi và Lưu Tường trở nên khó coi.
“Thần Phong tông, Lang Vương tông, khinh người quá đáng!”
Một đệ tử của Lưu Diễm các hét lên rồi xông tới tấn công.
Oanh...
Nhưng trong nháy mắt, người thanh niên một mực im lặng kia lại cong ngón tay búng ra.
Tiếng nổ vang lên.
Nhất thời, Lưu Phương Nhi và Lưu Tường sầm mặt lại.
“Tô An, chiếm sự chú ý đấy à?”, Phong Thanh Nguyên cười khà khà.
“Đừng có nói nhảm, chuyện chính quan trọng hơn!”
Tô An nhìn mười mấy người và nói: “Hôm nay, các ngươi phải chết!”
Nghe vậy, Lưu Tường cùng Lưu Phương Nhi đều trở nên tức tối.
“Những gì Lưu Diễm các chúng ta nợ, chắc chắn sẽ trả hết, Thần Phong tông và Lang Vương tông các ngươi đừng có khinh người quá đáng”.
Lưu Tường quát lên: “Đường đường là Lưu Diễm các mà còn quỵt các ngươi sao?”
“Vậy cũng chưa chắc!”
Tô An lạnh nhạt đáp: “Bên trên có lệnh, một ngày không trả nợ, thấy ai, giết kẻ đó”.
“Giết!”
Trong nháy mắt, tiếng va chạm vang lên. Tô An và Phong Thanh Nguyên dẫn hơn mười người xông lên.
Lưu Phương Nhi và Lưu Tường lúc này cũng không quan tâm, lập tức xông lên.
Tần Ninh ngồi trên Tiểu Thanh, nhìn mọi thứ.