Thấy thế, Phệ Thiên Giảo chỉ khịt mũi coi thường, không chút lưu tình mà đánh trả lại.
Mà lúc này, Tần Ninh cũng bước ra khỏi thân thể của Phệ Thiên Giảo, hạ xuống trước sơn môn Thanh Tiêu Thiên.
Thanh Tiêu Thiên lúc này có tổng cộng mấy trăm người đang tụ tập, Tần Ninh chỉ nhìn với vẻ mặt lạnh nhạt.
“Ta không phải ta của năm đó, các ngươi cũng chẳng phải những thế hệ trước của Thanh Tiêu Thiên, nên cảm giác sợ hãi của các ngươi về ta ít hơn rất nhiều, cũng tốt, hôm nay, ta sẽ để các ngươi trải nghiệm cảm giác đó”.
Tần Ninh nói xong, ngón tay khẽ động.
Ngay tại lúc này, trong sơn môn của Thanh Tiêu Thiên dường như bắt đầu xuất hiện một chút dao động.
“Tần Ninh! Đừng làm loạn!”
Ngay tại lúc này, một tiếng quát lại vang lên.
Nhất thời, một bóng người xinh đẹp xuất hiện ở bên cạnh Tần Ninh, tay ngọc bắt lấy bàn tay của hắn, sắc mặt bối rối.
Chính là Thanh Sứ Phi Vân Phi gặp nhóm Tần Ninh ở vực bích.
Mà lúc này, cuộc giao đấu của Ôn Hiến Chi và Lục Húc trưởng lão cũng bị một cô gái ngăn lại.
Phệ Thiên Giảo và Thanh Tử Thu cùng Hồng Miện cũng bị một cô gái ngăn cản.
Dị biến thiên địa lúc nãy ngay lập tức yên tĩnh lại.
Hư không run nhẹ, chỉ thấy cạnh chân trời có hai cô gái xuất hiện.
Khi thấy người kia, đám người của Thanh Tiêu Thiên cung kính lễ bái dưới mặt đất.
“Tham kiến chủ thượng!”
“Tham kiến chủ thượng!”
Cô gái kia mặc váy đen bao lấy dáng người yêu kiều, tư thái mỹ lệ cùng những đường cong tinh tế lộ ra dưới lớp quần nhìn vô cùng quyến rũ.
Tóc dài xõa vai, hai tay đặt ở phía trước, gương mặt nõn nà, môi hồng căng mọng, mày như tranh vẽ, thần thái như thu thủy, khuôn mặt không chút khuyết điểm.
Cô gái đứng vững giữa hư không, giống như hoa sen sau mưa, núi độc trong sương, không linh thanh dật.
Lúc này, tất cả mọi người thuộc Thanh Tiêu Thiên đều quỳ xuống bái lạy.