Sắc mặt Phong Vô Cực vô cùng khó coi.
“Cha…Bát Dực đã chết!”
Phong Dương đứng bên cạnh, không nhịn được là phẫn nộ nói.
“Ta thấy rồi!”
Lúc này, giọng điệu của Phong Vô Cực cực kỳ nghiêm trọng.
Một con thánh thú cấp năm, giá trị trân quý đến mức nào?
“Cha, sao lại thế này?”, ở bên cạnh, Phong Linh có chút đau khổ nói: “Cho tới bây giờ, chúng ta vẫn luôn dựa vào Bát Dực để thao túng các hải thú có thực lực thấp hơn nó, công kích con thuyền, không ai phát hiện ra…”
Giờ phút này, Phong Vô Cực cũng không biết là tại sao lại như thế.
Ông ta không phải là tông chủ Phong Sương tông gì cả, đó chẳng qua chỉ là nguỵ trang mà thôi.
Ông ta chỉ là một kẻ lừa đảo cải trang để lừa bịp.
Bát Dực Liệt Dương Giao là do ông ta nuôi dưỡng.
Đối với một số hải thú, con giao này có thể áp chế được hồn phách của chúng, thao túng một số hải thú.
Bởi vậy, ông ta thường nhân cơ hội này đi lên một số thuyền chở khách.
Thuyền chở khách bị đánh lén, ông ta lập tức ra tay, giả vờ bản thân bị thương để đòi chủ thuyền một chút thánh thạch.
Sau khi kiếm được kha khá, ông ta sẽ thu tay, để cho Bát Dực Liệt Dương Giao rút lui, hải thú bị không chế đã chết, giải quyết được phiền phức lớn, còn ông ta kiếm được một khoản lớn thánh thạch.
Lần nào cũng đúng như vậy!
Nhưng mà hôm nay, kế hoạch vừa mới bắt đầu, mắt thấy một ngàn vạn thánh thạch đã tới tay, Bát Trảo Chương Ngư kia lại chết!
Ông ta cảm thấy có điều gì đó không thích hợp, đến chỗ này xem xét thì thấy Bát Dực Liệt Dương Giao vậy mà đã chết!
Lúc Bát Dực Liệt Dương Giao khống chế hải thú là lúc bản thân nó cực kỳ yếu ớt.
“Người ra tay hẳn là cao nhân Thiên Thánh!”
Phong Vô Cực lẩm bẩm nói: “Cho dù Bát Dực Liệt Dương Giao đang không chế Bát Trảo Chương Ngư, cũng không thể bị người ta đánh chết chỉ trong một phát, trừ khi người đó là Thiên Thánh!”
Phong Dương lập tức nói: “Cha, không lẽ việc chúng ta làm đã bị người khác phát hiện rồi?”
“Sẽ không!”
Phong Vô Cực lắc đầu nói: “Ta đã điều tra rõ ràng, lần này, người trên thuyền có tổng cộng ba mươi sáu vị Thiên Thánh, lúc ấy, ba mươi sáu người đều có mặt ở trên thuyền, trong phạm vi trăm dặm trên mặt sông cũng không có khí tức của Thiên Thánh…”
“Có thể là bị hải thú khác công kích hay không…”
Phong Linh không nhịn được nói.
“Không có khả năng!”, Phong Vô Cực tiếp tục nói: “Có cảnh giới thấp hơn Bát Dực thì không dám tới gần nó, hơi thở của Bát Dực Liệt Dương Giao có viêm khí và lôi khí hải thú cực kỳ chán ghét…Còn cảnh giới cao hơn nó thì Bát Dực có thể sớm nhận ra, không đến mức bị trực tiếp giết chết…”
“Lỡ như là thánh thú cấp sáu thì sao?”
Thánh thú cấp sáu?
Thực lực Thánh Vương!
Phong Vô Cực thấp giọng nói: “Thánh thú cấp sáu…Nếu như thật sự là thánh thú cấp sáu…Vậy thì chỉ có thể nói là chúng ta cực kỳ xui xẻo…”
“Xui xẻo cái gì? Lừa đảo được nhiều thứ như vậy, các ngươi mà được coi là xui xẻo à? Những người bị các ngươi lừa, không phải là càng xui xẻo hơn hay sao?”
Giờ phút này, một âm thanh đột nhiên vang lên.
“Ai?”
Phong Vô Cực lập tức trở nên căng thẳng, cẩn thận nhìn bốn phía.
“Sợ hãi như vậy? Mà còn dám làm loại chuyện lừa gạt người khác như thế?”
Trên mặt sông, một bóng người mặc áo trắng, đạp lên mặt nước, chậm rãi tiến đến.