Ôn Hiến Chi mở to mắt, nói: “Chẳng phải người nói Thánh Ngự Thiên Quyết là do người tự sáng tạo ra, vẫn chưa hoàn thiện, còn lại để cho con đi hoàn thiện sao?”
“Vậy tức là nói, bước cuối cùng là “Ngự Không”, người vẫn chưa làm được ạ?”
Tần Ninh liếc nhìn Ôn Hiến Chi, thản nhiên nói: “Ừ!”
Ừ!
Ừ?
Ôn Hiến Chi nhất thời hoảng hốt.
“Chưa làm được mà người còn thi triển ra, vậy chúng ta lần này sẽ rơi đến đâu đây?”
“Không thi triển ra thì chờ chết ở đó chắc? Yên tâm, ta đã tính rồi, tỉ lệ lớn là sẽ không ở lại thánh vực Thiên Hồng, chắc là đến các thánh vực khác”.
“Các thánh vực khác?”
Ôn Hiến Chi ngẩn ra: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt, chỉ cần không lên đến Trung Tam Thiên hay Thượng Tam Thiên là được”.
Tần Ninh lại nói: “Ta chỉ có thể miễn cưỡng duy trì, giờ mới chỉ là bắt đầu thôi, đừng vội”.
“Vâng!”
Oành...
Ôn Hiến Chi vừa gật đầu.
Thì một tiếng nổ tung đã vang lên.
Chuyện gì xảy ra vậy!
Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo ôm đầu run rẩy tại chỗ.
Tần Ninh sầm mặt lại, nhất thời nói: “Hỏng rồi!”
“Sao ạ?”
“Sao ạ?”
Một người một Giảo run rẩy nhìn Tần Ninh.
“Bốn tên khốn kia đem theo bốn món cổ vật tới đây, lần này coi như hỏng rồi!”
Nghe vậy, Ôn Hiến Chi vội vàng nói: “Sư tôn thần uy cái thế, nhất định sẽ có cách mà!”
“Giờ mới nịnh thì cũng đã muộn rồi!”
Tần Ninh lại nói: “Nếu không vì bốn món cổ vật kia thì ta cũng chẳng cần đưa các ngươi chạy. Bốn món cổ vật này đừng nói là giết Thánh Đế, giết trên cả Thánh Đế còn được ấy chứ. Với thủ đoạn hiện tại của ta thì không thể đối đầu nổi”.
Phệ Thiên Giảo lúc này không khỏi nói: “Gia, đừng giải thích nữa, người nói xem nên chạy thoát kiểu gì đi”.
Tần Ninh liếc qua Phệ Thiên Giảo.
“Đối mặt với nó!”