Giây phút ấy, tất cả vội vàng lùi về sau.
Tần Ninh muốn chết, giao thủ với người của cương quốc Nam Yến, bọn họ không thể bị liên lụy được.
Ánh kiếm xông lên, hai bóng người nháy mắt chạm vào nhau.
Sát khí bức người, hai người như đang dùng toàn lực, đằng đằng sát khí chiến đấu.
Tần Ninh đứng ở phía sau, không vội ra tay.
Mà Yến Quy Phàm, Yến Quy Lộ và Yến Bình Sinh thì cũng chỉ đứng xem.
Mặc dù Yến Lạc là người yếu nhất trong bốn người, nhưng vẫn chưa đến mức cả bốn phải cùng đối mặt với Tần Ninh và Vân Sương Nhi, như vậy lại quá nể mặt Tần Ninh rồi.
“Lạc nhạn kiếm phi thiên!”
Yến Lạc vung kiếm, trong giây lát, kiếm khí phảng phất như ngưng tụ thành một khí thế xung thiên, trực tiếp chém đến chỗ Vân Sương Nhi.
“Chém!”
Nhưng Vân Sương Nhi lại không chút lo lắng, trực tiếp chém một kiếm xuống.
Oanh...
Tiếng nổ vang lên, kiếm khí gào thét, thân hình Yến Lạc đã trực tiếp xông đến chỗ Vân Sương Nhi.
“Cảnh giới Linh Phách tầng chín của ta sao có thể bại trong tay một con nhóc chứ”.
Lúc này sát khí của Yến Lạc tỏa ra, giống như đã ngưng thực, khiến người ta không thể nào tránh né.
Nhưng Vân Sương Nhi vẫn rất bình tĩnh.
Kiếm trong tay cô ấy như có một luồng uy thánh khiết đang lột xác và hóa thành một hơi thở hồng hoang.
Linh khí không còn sót lại chút gì.
Thay vào đó là một loại sức mạnh to lớn.
“Đây là sức mạnh gì vậy?”
Tần Ninh mỉm cười.
Vân Sương Nhi chính là thể hỗn độn, thể hỗn độn ở trong kỷ nguyên trước chính là thiên tài có một không hai.
Nhưng vào kỷ nguyên này, vì linh khí lại là lực lượng để võ giả tu hành, chân nguyên cũng biến mất, cho nên Vân Sương Nhi mới không tu hành được.
Mà hiện giờ, Vân Sương Nhi tu luyện Hỗn Độn Ngọc thân quyết, có thể đem linh khí chuyển hóa thành chân nguyên và tu hành.