Tần Ninh từ từ nói: “Cho dù hái cây con, cây con thoát khỏi cây mẹ, không bao lâu cũng sẽ khô héo mà chết!”
“Vì vậy chỉ có tìm được cây mẹ mới có thể thật sự mang đi!”
“Vậy làm sao mà tìm được?”
“Đơn giản!”
Tần Ninh cười nói: “Lấy máu!”
Lời vừa dứt, Tần Ninh nhìn bốn phía nói: “Năm người các ngươi ở bên ngoài sơn cốc, đừng vào. Ta đi thu Huyết Viêm Linh Hoa này!”
“Ừm!”
Năm người lần lượt dừng lại không tiến lên.
Tần Ninh thở ra một hơi, tiến vào bên trong sơn cốc.
Đứng yên trên một mảnh đất trống cực nhỏ, Tần Ninh mới dừng chân.
Ngón tay nhẹ nhàng rạch ra.
Máu tươi tí tách chảy xuống.
Nhất thời, trong toàn bộ sơn cốc, từng cánh hoa cây Huyết Viêm Linh Hoa lay động, giải phóng ra từng đường khí tức… Chỉ là từng cây Huyết Viêm Linh Hoa kia không thể di chuyển, mặc dù khát máu tươi của Tần Ninh, nhưng không cách nào có được.
Tần Ninh đứng ở cửa cốc cách đó không xa.
Giữa lúc máu tươi tí tách rơi xuống.
Tần Ninh bước chân ra.
Hắn lấy ngón tay vẽ ra từng đường hoa văn huyền ảo khó hiểu trên mặt đất.
Cuối cùng hình vẽ kia hội tụ thành một bức vẽ long phượng cát lợi đường kính một mét.
Tần Ninh vỗ tay một cái mới đi ra
“Tới đi!”
Lời vừa dứt, ngón tay Tần Ninh hất một cái.
Trong nháy mắt, máu tươi bắn ra.
Trong sơn cốc, từng cây Huyết Viêm Linh Hoa phấn khích nhộn nhạo hẳn lên.
Gần như trong nháy mắt.
Máu tươi của Tần Ninh nhỏ xuống trên đóa hoa, sau đó liền bị những đóa hoa kia hấp thu.
Lúc này Tần Ninh giống như người làm vườn cần cù, tưới những đóa hoa kia.
Nhưng cũng không phải dùng nước.
Mà là dùng máu!
Lúc này, năm người Cốc Tân Nguyệt, Diệp Viên Viên, Thạch Cảm Đương, Giang Bạch và Lý Nhàn Ngư trợn tròn mắt.
Cái này cũng được sao?
Lấy máu tưới hoa!
Dần dần, sắc mặt Tần Ninh trắng bệch.
Hao tổn quá nhiều máu tươi!
“Xong hết rồi…”, Tần Ninh lẩm bẩm.
Vương Kiếm Độ Sinh xuất hiện trong tay.
Một kiếm đẩy ra.
Cây hoa Vạn Thiên từng đóa từng đóa bị kiếm khí chém bể.
Bên trong sơn cốc nhất thời bừa bãi một mảng.
Mà lúc này đóa hoa bể tan đột nhiên nổ bùng.
Từng đường huyết khí dọc theo mặt đất hướng ra chỗ sâu sơn cốc.
Tần Ninh giẫm chân đuổi theo.
Dọc đường, từng cánh hoa hội tụ cùng một chỗ, hóa thành xúc tu trực tiếp chụp vào Tần Ninh.
“Cút ngay!”
Một tiếng trách mắng! Trường kiếm chém ra, đóa hoa không ngừng vỡ vụn.
Lúc này Tần Ninh đi tới chỗ sâu.
Nơi đó đột nhiên xuất hiện một đóa hoa cao đến trăm trượng.
Tươi đẹp ướt át! Nhưng là vẻ tươi đẹp giống như máu vậy! Đóa hoa trăm trượng kia lúc này nở rộ, giải phóng từng đường khí huyết, hóa thành sợi tơ quấn quanh về phía Tần Ninh.
Sắc mặt Tần Ninh vẫn không thay đổi.
“Còn tưởng rằng ngươi sẽ có thể nhẫn nhịn được!”
Tần Ninh toét miệng cười một tiếng nói: “Xem ra cũng chỉ như vậy mà thôi!”
Lời này vừa nói ra, bên trong đóa hoa kia sợi tơ tăng vọt, hóa thành như cánh tay thô ráp, quấn quanh tấn công về phía Tần Ninh.
Đoàng đoàng đoàng… Tần Ninh cùng dùng quyền kiếm, từng quyền từng quyền đập ra, từng kiếm từng kiếm chém ra.
Nhưng tia máu quá nhiều.
Không bao lâu sau, dần dần những tia máu kia quấn quanh bên ngoài cơ thể Tần Ninh.
Một tia máu quấn lấy bên ngoài cơ thể Tần Ninh, trong nháy mắt tia máu hóa thành ngàn vạn sợi giống như mạch máu vậy, cắn nuốt máu tươi của Tần Ninh.
Nhìn thấy cảnh này, đám người Cốc Tân Nguyệt mặt liền biến sắc.
“Làm sao đây?”
Sắc mặt Lý Nhàn Ngư lo lắng hỏi.
“Chờ!”