Tiếp tục lặn xuống! Cuối cùng, dưới độ sâu bốn vạn mét! Chân của Tần Ninh đã tiếp xúc với mặt đất.
Đáy Linh Thức đàm u ám.
Giờ phút này, Tần Ninh mới cảm nhận được như thế nào là lạnh như băng, lạnh đến thấu xương.
Tần Ninh tuỳ ý đi xung quanh.
Dần dần, hắn cảm nhận được khác thường.
Khi đi hắn về hướng Bắc, dường như nhiệt độ lại càng thêm lạnh hơn! Bước chân vững vàng, Tần Ninh đi thẳng về hướng Bắc.
Thời gian từ từ trôi qua.
Dần dần, bên ngoài thân thể Tần Ninh, chín đường linh trụ và thần hồn Băng Hoàng quay xung quanh.
Chỉ là nó đã bắt đầu xuất hiện vụn băng.
Có chút không chống đỡ được băng tuyết! Nhưng mà Tần Ninh vẫn không buông tha! Dần dần.
Ngay tại thời điểm Tần Ninh sắp không bước thêm được nữa.
Trước mắt hắn xuất hiện một luồng ánh sáng.
Ánh sáng màu xanh của băng tuyết! Tần Ninh cắn răng, tiếp tục bước tới gần.
Cuối cùng cũng đi được đến phía trước khối băng đang tỏa ra ánh sáng màu xanh.
Khi nhìn vào có chút chói mắt.
Dần dần, tầm nhìn của Tần Ninh cũng trở nên rõ ràng hơn, ngay sau đó, sắc mặt hắn không giấu được sự vui vẻ.
“Cửu Minh U Thiết!”
Nhìn nơi đang lấp lánh ánh sáng xanh, trong lòng Tần Ninh dâng lên một nỗi vui sướng không nói nên lời.
Nhìn kỹ lại, U Thiết dài chừng một mét, cao chừng nửa mét.
Giống như một cây cột!
“Thứ tốt!”
Giờ phút này, Tần Ninh mới thở ra một hơi.
Không uổng công bản thân mất bao nhiêu sức lực mà đi vào nơi này.
Cửu Minh U Thiết! Do đất trời sinh ra! Sinh trưởng ở nơi vô cùng lạnh giá! Loại tinh thiết này, không nhất thiết phải có khí hậu lạnh giá, nhưng thời gian và điều kiện để ngưng tụ thành quả thức là vô cùng hà khắc! Băng hàn! Linh khí! Thậm chí còn ẩn chứa thiên địa chi đạo! U Thiết này cực kỳ thích hợp để chế tạo thần binh.
Ẩn chứa băng hàn cực hạn.
Ẩn chứa linh khí cực hạn.
Kết hợp cùng với linh thức là vô cùng hoàn mỹ! Chuyến đi này thực sự đáng giá! Nhưng mà ngay sau đó, Tần Ninh bắt đầu phiền muộn.
Phải lấy nó như thế nào?
Tự hỏi một lát, Tần Ninh vỗ đầu.
Đúng! Phong Thần Châu! Giờ phút này, linh thức Tần Ninh khẽ sao động, khống chế Phong Thần Châu, từ từ bay ra ngoài.
Ngay lúc Phong Thần Châu xuất hiện, hơi thở băng hàn ở bốn phía đều chậm lại hơn không ít.
Trong Phong Thần Châu tự hình thành không gian.
Một hơi nuốt trọn khối U Thiết.
Phong Thần Châu trở về trong đầu Tần Ninh.
“Cái lão già Trấn Thiên Vương kia, có bảo vật trong tay mà lại không biết…”, Tần Ninh mỉm cười.
Cũng không thể trách Trấn Thiên Vương.
Đây là dưới độ sâu bốn vạn mét, hắn có thể tới được, nhưng Trấn Thiên Vương thì không.
Thật ra, không phải là linh thức của hắn cường đại hơn so với Trấn Thiên Vương, điều này không có khả năng.
Nhưng mà hắn có thần hồn Băng Hoàng, nó vốn có thuộc tính lạnh, hơn nữa, linh thức được chuyển hoá từ thần hồn, có tính chất cường đại hơn so với linh thức của chính mình.
Điểm này, cho dù biển linh thức của Trấn Thiên Vương có cường thịnh trở lại thì cũng không thể nào so sánh được! Giờ phút này, ánh mắt của Tần Ninh mang theo một tia vui sướng, hắn bơi lên phía trên Linh Thức đàm.
Nhưng mà, lúc này, Tần Ninh cũng không biết, khi hắn biến mất, trong Linh Thức đàm đã trở nên vô cùng náo nhiệt.
Linh Thức cốc.
Bên cạnh Linh Thức đàm.
Giờ phút này Tiên Lạc Vũ vô cùng nôn nóng! Tần Ninh sẽ không thật xảy ra chuyện thật chứ?
Chẳng lẽ Tần Ninh vẫn còn cho rằng mình là người đứng trên đỉnh cao, có thể lặn xuống vặn mét vào tám vạn năm trước sao?
“Còn chưa đến ư?”
Lúc này Tiên Lạc Vũ thúc giục nói.
“Vũ Vương dẫn theo mấy vị khách quý đi gặp trấn Thiên Vương đại nhân...”
“Hàm Vương... không ai biết chỗ Hàm Vương bế quan cả...”, nghe thấy lời này, sắc mặt Tiên Lạc Vũ lạnh lẽo.
Bây giờ đã qua thời gian bảy nén nhang rồi.
Chưa từng có võ giả cảnh giới Thiên Nhân nào có thể ở trong Linh Thức đàm vượt qua bảy nén nhang cả! Tần Ninh, quá phiền toái! Nếu hắn chết ở trong Linh Thức đàm.