Lúc này, sắc mặt của Thiên Thanh Phong đã bình tĩnh trở lại.
Hai tay ông ta để ở sau lưng, nắm chặt thành nắm đấm.
Vô cùng nhục nhã! Hôm nay, thật sự vô cùng nhục nhã.
Ầm... máu tươi phun ra, thân thể của Liễu Thanh Phong nổ tung giữa không trung.
Mãi đến lúc này, tất cả mọi người mới nhìn thấy rõ được thân hình của người mới vừa tới.
"Vinh Vương!"
Bên trong đám người có vài Thiên Nhân có lai lịch, bọn họ không giấu nổi vẻ kinh ngạc.
Thẩm Tiểu Vinh! Đây chính Vinh Vương! Ở trên đại lục Vạn Thiên này, mỗi vị Vương Giả, từ lúc thành danh đều chỉ dùng danh hiệu của mình.
Rất ít người biết được tên thật của bọn họ.
Ví dụ như Thiên Khí Vương, có rất ít người biết đến tên thật của ông ta.
Mọi người càng thích gọi ông ta là Thiên Khí Vương hơn là tên thật.
"Thiên Khí Vương, nếu có việc muốn nhờ thì cứ nói, bản vương nghe thấy thì nhất định sẽ tới ngay!"
Vinh Vương cười ha ha, sau đó thân hình của ông ta biến mất trong chớp mắt.
Vào lúc này, bầu không khí chìm vào tĩnh lặng.
Thiên Khí Vương nhìn về phía Tần Ninh, không cần nói cũng biết là ông ta đang khoe khoang với hắn.
Tần Ninh lười nói chuyện với ông ta.
"Xin lỗi đi!"
Tần Ninh thản nhiên nói.
Lời này của hắn là dành cho Bảo Vương và Diệp Vương.
Lúc này, nét mặt của hai người Thiên Thanh Phong và Diệp Thiên Nam đầy vẻ ngơ ngác.
"Tần Ninh!"
Diệp Thiên Nam lạnh lùng nói: "Vương Giả lại phải đi xin lỗi Thiên Nhân ư? Từ xưa đến nay chưa từng có việc như vậy!"
"Hôm nay, ngươi giết chết mấy người của thương hội Diệp gia và Thiên Bảo lâu bọn ta, có Thiên Khí Vương ở đây nên ta đã cố nhẫn nhịn ngươi rồi!"
"Bớt nói nhảm đi!"
Tần Ninh mất kiên nhẫn, xua tay, nói lại: "Vì sao ta phải giết bọn họ? Tại sao ta lại không giết người của đạo quán Thái Cực? Tại sao ta lại không giết người của Huyền Thiên Cung? Tại sao ta lại không giết người của Thính Tuyết sơn trang mà lại cố tình giết bọn họ hả?"
Nghe thấy vậy, sắc mặt của hai người ngũ tinh chủ Cung Thiên Sơ và thất tinh chủ Tôn Độn lộ vẻ kỳ quái.
Ngươi vừa mới giết người của đạo quán Thái Cực xong đây! Ngươi quên nhanh như vậy à?
Lục tinh chủ Lôi Lệ vừa mới bị ngươi đánh chết đó thôi.
Vào lúc này, sắc mặt của Bảo Vương và Diệp Vương càng thêm u ám hơn.
Thiên Khí Vương không đợi tiếp được nữa, bèn lên tiếng thúc giục: "Mau xin lỗi đi!"
"Các ngươi cứ kì kèo mãi không chịu làm, mất hết phong thái của Vương Giả".
"Chỉ nói một câu xin lỗi mà thôi, cũng không chết được?"
"Ngược lại, nếu các ngươi không chịu xin lỗi thì nhất định phải chết thật đó".
Lời này của Thiên Khí Vương đúng là dùng để uy hiếp bọn họ một cách trắng trợn! Sắc mặt của Bảo Vương và Diệp Vương âm u.
"Như thế nào? Các ngươi không phục việc lão phu uy hiếp các ngươi sao?"
Thiên Khí Vương khịt mũi nói: "Ba nghìn năm trước, Văn Hiên nhờ lão phu sửa chữa vương khí... hai nghìn năm trước, Mạch Vô Ngôn nhờ lão phu luyện chế một bộ áo giáp... món nợ ân tình của những người này, dù có giữ lại cũng chẳng ích gì, bây giờ, lão phu muốn đem ra sử dụng!"
Ông ta vừa nói xong, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Bọn họ chưa từng nghe thấy tên những người này! Lẽ nào những người này cũng là Vương Giả sao?
Sắc mặt của Bảo Vương và Diệp Vương tái nhợt.
Mạch Vô Ngôn! Mạch Vương! Văn Hiên! Văn Vương! Hai vị này còn xưng vương sớm hơn cả hai người bọn họ.
Hơn nữa, bọn họ đều là Vương Giả, lại còn là tán tu, không đi theo bất kì thế lực nào, bản thân họ cũng không sáng tạo ra thế lực mới! Ngay giờ phút này, Thiên Khí Vương nhìn về phía Tần Ninh, vẻ mặt ông ta đầy kiêu ngạo.
Thấy chưa?
Lão phu có thể gọi người tới giúp! Ở cái đại lục Vạn Thiên này, ai dám không nhún nhường lão phu chứ?
Thằng nhóc Tần Ninh này, ngươi phải biết học tập ta đấy! Tần Ninh lựa chọn cách xem nhẹ sự tồn tại của ông ta.