Tần Kinh Mặc cười nói: “Còn nữa, đừng khóc, khóc sẽ... rất xấu”.
Giọng nói chậm rãi tiêu tán.
Tần Ninh đứng trước Kỷ Uyên, ngây ngẩn cả người.
“Đệ... Nhớ kỹ...”, sinh ly tử biệt không thể thay đổi được.
“Thay huynh ngắm nhìn phong cảnh của chư thiên vạn giới, thay huynh...”, “Tần Ninh, ngươi đáng chết!”
Lúc này tiếng rống giận của Kỷ Uyên vang lên.
Hắn ta đưa tay chém một kiếm ra.
Tần Ninh siết chặt bàn tay, tung ra một quyền.
Uỳnh... Kỷ Uyên kêu lên một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, cả người cong như một con tôm, hai mắt trợn trừng.
“Kỷ Uyên, thiếu tông chủ Ma Quang tông”.
“Là ai nói cho ngươi cướp đoạt thân thể U Vương của ta là sẽ có thể trở thành Chí Thánh Cửu Thiên!”
Tần Ninh lạnh lùng nói.
Người nói ra lời này mới là người đứng sau tất cả.
Giờ phút này, máu tươi tuôn ra từ trong miệng Kỷ Uyên, hai hàm răng cũng bị máu tươi nhuộm đỏ, hắn ta cười ha ha nói: “Ai ư?
Ta sẽ không nói cho ngươi!”
“Tần Ninh, ngươi xong đời rồi!”
“Đợi đến khi ngươi tới thế giới Cửu Thiên, chắc chắn ta sẽ giết ngươi, nghiền nát máu thịt của ngươi!”
“Giết ta đi, tới giết ta đi này!”
Giờ phút này vẻ mặt Kỷ Uyên vô cùng điên cuồng.
“Một hồn ba phách mà thôi, cho dù có chết thì bản tôn của ta cũng sẽ không chết, có bản lĩnh thì ngươi cứ giết ta, ngươi cũng sẽ không biết được cái gì nữa”.
Kỷ Uyên lạnh lùng nói.
“Một hồn ba phách không chết được thật sao?”
Tần Ninh lẩm bẩm nói.
“Nếu như thế ta sẽ giết bản tôn của ngươi”.
Nghe thấy lời này, sắc mặt Kỷ Uyên biến hóa, chỉ là ngay sau đó đã cười lên ha hả.
“Chỉ bằng ngươi?
Nằm mơ!”
Nghe thấy vậy, Tần Ninh đưa tay nhấc Kỷ Uyên lên.
“Ta sẽ cho ngươi nhìn xem ta giết ngươi như thế nào!”
U Vương Bạt Kiếm xuất hiện, Kỷ Uyên đau đớn đến mức cả người run rẩy, sắc mặt trắng bệch.
“Thanh Vân, trông chừng hắn ta!”
Tần Ninh tiện tay vứt Kỷ Uyên xuống chỗ Dương Thanh Vân, sau đó đứng vững trên hư không.
“Ngươi cho rằng ta không tìm thấy ngươi ở đâu sao?
Kỷ Uyên!”
Một tiếng quát khẽ vang lên.
Tần Ninh đứng vững trên bầu trời, bóng người dần lên cao.
“Yêu Tháp Cửu Trùng Thiên!”
“Huyền Thiên Sơn, Ấn Sơn, Linh Sơn, Hoang Sơn, ba ngọn núi cộng lại!”
Lúc này Tần Ninh đưa hai tay ra.
Cái chỉ này cứ như chỉ đến bên ngoài thời không vạn dặm.
“Yêu Tháp Cửu Trùng Thiên, tầng một biến đổi trời!”
Ầm ầm... Chỉ trong chốc lát, toàn bộ mặt đất của Yêu Tháp Sơn hoàn toàn sôi trào.
Yêu Tháp Cửu Trùng Thiên cao vút trên mây kia lúc này cũng lắc lư.
Mộc Thiên Vương ngây người.
“Mẹ nó chứ!”
Mộc Thiên Vương run lẩy bẩy nói: “Ông đây bị nhốt ba vạn năm, biết rõ ngọn núi này cao bao nhiêu, thế mà U Vương lại có thể nhấc lên...”, giờ phút này, Tuyết Thiên Vương, Huyền Thiên Vương, Trấn Thiên Vương lại tỏ ra xem thường.
Cuối cùng ngươi cũng đã thừa nhận.
Ngươi bị nhốt ba vạn năm! Mộc Thiên Vương ho khan một cái, cười nói: “Yêu Tháp Cửu Trùng Thiên này chính là một dãy núi cao vút trong mây, rất cao rất cao, không biết cao bao nhiêu...”, “U Vương nói, đây là thông đạo nối với thế giới Cửu Thiên, một điểm giới hạn”.