Hắn vừa dứt lời, đám người của các phe đều vô cùng kinh ngạc.
Cuồng Đế không hổ là Cuồng Đế.
Đồ đần cũng có thể hiểu được ý của dăm ba câu này! Trong mấy đồ đệ nhà ta, đây là người kém nhất, nhưng cho dù là kém nhất, có lẽ chỉ là cảnh giới Thánh Tôn ngũ chuyển thôi, nhưng vẫn có thể đánh bại đám thiên tài, thiếu chủ có cảnh giới Thánh Tôn lục chuyển, thất chuyển như các ngươi dễ như trở bàn tay.
Nói một cách dễ hiểu.
Ở trước mặt đồ đệ yếu nhất của ta, các ngươi đều là cặn bã! Đều là đồ vô dụng! Giờ phút này, cuối cùng Dương Thanh Vân đã hiểu được ý của Tần Ninh.
Rất đơn giản.
Lần này mấy thánh vực đến đây chúc mừng, nhìn như là chúc mừng nhưng thực tế mỗi một người đều muốn thăm dò Tần Ninh, ra oai phủ đầu với hắn, muốn nói cho Tần Ninh biết ba vị cao thủ kia chỉ là lúc trước, Tần Ninh bây giờ chỉ là Tần Ninh, bớt mang tên tuổi trước kia ra dọa người đi.
Ban đầu đối mặt với Cửu Tinh Các, đối mặt với Thiên Diễn tông, đối mặt với U Minh cốc, Tần Ninh còn chẳng thèm để ý tới, bởi vì hôm nay là hôn lễ của Tiên Hàm, hắn không muốn phá hỏng sự hào hứng, phá hỏng sự vui sướng trong lòng.
Thế nhưng khi Tu La điện và Huyết tông của thánh vực Huyết La xuất hiện, Tần Ninh lại không nhịn được.
Thần không biết quỷ không hay trộm mất quần áo của Giang Ngạo Tuyết, đây tuyệt đối là việc mà Thánh Đế làm, hơn nữa còn lấy ra trước mặt mọi người, công khai nhắc nhở đầy ẩn ý, càng không cho Võ Môn chút mặt mũi nào.
Đã như vậy thì phải ra tay thôi.
Dương Thanh Vân lập tức minh bạch, đứng ở trong sân.
Tần Ninh nói như vậy, đừng nói đám thiên tài của các thánh vực lớn không nghe nổi, mà ngay cả đệ tử Võ Môn cũng cảm giác được vấn đề.
"Đã là tỷ thí, khó tránh khỏi ra tay có sai sót, nhỡ may đánh chết đồ đệ của ngươi thì phải làm sao?"
Giờ phút này, U Minh Ngạn của U Minh cốc cười hỏi.
"Nói đúng lắm".
Tần Ninh gật đầu: "Đã như vậy thì cứ tỷ thí không cần quan tâm đến sống chết, trừ khi một bên nhận thua, nếu không tỷ thí không thể kết thúc".