“Sau này lão tử sẽ cùng một thế hệ với Thanh Vân, ngày sau gặp được Thanh Vân sẽ không gọi sư tôn nữa mà phải gọi là sư huynh rồi, ha ha...”
Bộp!!!
Thạch Cảm Đương vẫn còn chưa nói xong, Tần Ninh đã đánh một quyền xuống.
Một nửa cơ thể của Thạch Cảm Đương chôn sâu trong đất.
“Dám đứng ở trước mặt ta xưng lão tử à?”
“Sư tổ... phì phì... sư tôn, ta sai rồi!”
Giờ phút này, đám người Đồ Vạn Sơn sắc mặt như màu đất, đứng ở một bên không dám ho he một câu.
Tần Ninh trông chỉ hai mươi ba mươi tuổi.
Thạch Cảm Đương trông mười lăm mười sáu tuổi.
Nếu chỉ nhìn tuổi tác thì hai người này cho dù có lợi hại đến đâu thì cũng chỉ là thuộc cấp bậc thiên tài ở trong tông môn mà thôi.
Nhưng bây giờ.
Ai dám xem bọn họ chỉ là thiên tài tuyệt đỉnh ở trong tông môn thì chính là kẻ ngu xuẩn!
“Đi thôi!”
Tần Ninh lại nói.
“Đi đâu vậy?”
Thạch Cảm Đương khó hiểu hỏi.
“Không phải ngươi cần bồi bổ sao? Ta thấy mấy chỗ như Trường Hồng môn, Thiên Ngoại Thiên hẳn là không thiếu đan dược đâu, chúng ta đi đến kho đan dược của bọn chúng xem thử!”
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt của ba người Đồ Vạn Sơn, Hoắc Thiên Mệnh và Lý Hoành Trung tràn ngập đau khổ.
Chuyện này là sao cơ chứ!
Đến chỗ này đã không lấy được huyền khí thì thôi giờ lại còn bị thiệt thòi.
“Trưng ra cái bộ mặt đưa đám đấy làm gì?”
Thạch Cảm Đương quát lên: “Hai thầy trò bọn ta có thể đến tông môn các ngươi tìm đan dược, đó chính là phúc khí tốt nhất mà đời trước của các ngươi tích luỹ cả đời được đấy!”
“Cả đám tươi tỉnh lên, phải vui vẻ giống như lấy vợ ấy!”
“Cười, tất cả cười cho ta!”
Thạch Cảm Đương lúc này gào lên một tiếng.
Tần Ninh giả bộ không thấy.
Hành động này của Thạch Cảm Đương cũng chẳng có gì là không thích hợp.
Những người này lúc trước muốn giết hắn.
Bây giờ tha cho bọn chúng một mạng là đã nhân hậu lắm rồi.
Nhưng cái cần giáo huấn vẫn phải giáo huấn.
Hắn thân là Cửu Đế, là thiếu chủ của Cửu Thiên Vân Minh.
Những người này vẫn chưa đủ tư cách cò kè mặc cả với hắn.