Tần Ninh là một người thật sự không thể đoán ra.
Hai mươi tuổi đầu, ở Cửu U đại lục, lập ra Thanh Vân tông, thanh thế chấn động, mơ hồ có xu hướng trở thành tông môn số một Cửu U.
Tất cả mọi người đều cho rằng sau hắn có chỗ dựa vô địch.
Nếu không hắn cũng không dám ngông cuồng và càn rỡ như vậy.
Nhưng thực ra hắn chỉ dựa vào chính mình!
Cảnh giới Hóa Thần tứ chuyển mà chém được cả cảnh giới Nhân Vị, Tần Ninh còn không làm được chuyện gì chứ?
Thánh Trường Tồn thở dài nói: “Hơn chín vạn năm trước, Cửu U xuất hiện một Cửu U Đại Đế, chấn động Cửu U, giờ lại có một Tần Ninh xuất thế!”
Mặc Thiên Tử lộ ra vẻ nghiêm túc hiếm gặp: “Đâu chỉ có Cửu U đại lục, mà Cửu U Đại Đế năm đó ra khỏi Cửu U, đến đại lục Thương Lan mênh mông kia cũng để lại truyền thuyết vô tận”.
“Là do tầm mắt của các ngươi quá hạn hẹp, không biết rõ mà thôi!”
“Tần Ninh của hiện tại không thể bằng được Cửu U Đại Đế”.
“Nhưng sau này...”
Mặc Thiên Tử không nói nhiều.
Ông ta lắc đầu rồi quay người rời đi.
“Lão tổ đời thứ bảy, ngài...”
“Ta muốn rời khỏi đại lục Bắc Thương một thời gian, đi ra thế giới bên ngoài xem xem...”
Mặc Thiên Tử nói xong, bóng người lóe lên rồi biến mất.
Mặc Thiên Tử có con đường thuộc về chính ông ta.
Mà lần này Tần Ninh xuất hiện khiến con đường của ông ta thêm rộng mở.
Mọi người vào lúc này dần dần tản đi.
Mà lúc này, Tần Ninh dẫn Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi ngồi trên linh thú phi cầm cửu phẩm đi về Cửu U đại lục.
Lần ra ngoài này tốn gần hai năm, Cửu U đại lục có lẽ đã thay đổi nhiều.
Trên lưng phi cầm, có phòng ốc xây từ gỗ được chế tạo cực kỳ tỉ mỉ, người đứng trên thân phi cầm như giẫm trên đất bằng.
Lúc này, bên trong nhà gỗ, Tần Ninh lười biến nằm trên chân ngọc của Vân Sương Nhi ở trên giường, hương thơm nhàn nhạt làm người ta say mê.
Mà lúc này, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi nhận ra sau khi hành trình ở đại lục Bắc Thương kết thúc, Tần Ninh dường như trở nên hài lòng hơn nhiều.
Với Tần Ninh, sắp được gặp lại Thiên Thanh Thạch, hắn không vui sao được.
Mà lần này, sở dĩ tốn nhiều thời gian như thế cũng là vì Tần Ninh phải làm thật hoàn hảo.
Tần Hâm Hâm chết.
Tần Kinh Mặc tiêu hồn.
Khiến hắn nhận được bài học, lần này không được thất bại.
“Sương Nhi giờ cũng hai ba, hai tư tuổi, là thời gian quý giá nhất, xinh đẹp mỹ miều!”
Tần Ninh cười nói: “Sương Nhi, cô có biết, thật ra bí mật lớn nhất của Hỗn Độn thể không phải là hóa linh khí thành chân nguyên không?”
“Vậy là gì?”
Vân Sương Nhi kinh ngạc hỏi.