Mục lục
Phong Thần Châu – Vô Thượng thần đế - Tần Ninh Bản Chuẩn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhất định là phụ thân thắng.





Cảnh giới Âm Dương, linh cảnh Tụ Dương hậu kỳ, đối diện với Cốc Tân Nguyệt và Tần Ninh, phụ thân làm sao có thể thất bại?





Huống chi sau lưng phụ thật còn có người đó chống đỡ!






“Thạch Cảm Đương, có lẽ sư tôn ngươi đã chết rồi…”





Trương Minh Ngọc lạnh nhạt nói: “Chẳng lẽ ngươi không chuẩn bị lên đường giúp đỡ, cố gắng làm tròn bổn phận đồ đệ của ngươi?”





“Tiểu tử, còn cứng miệng”.





Thạch Cảm Đương hừm nói: “Lão tử không đánh ngươi kêu cha gọi mẹ, không phải là người!”





Thạch Cảm Đương vừa dứt lời, lại xông ra.





Thấy cảnh này, trong lòng Trương Minh Ngọc thầm mắng.







Hắn ta chính là cảnh giới Sinh Tử thất kiếp, nhưng Thạch Cảm Đương cũng chỉ là cảnh giới Sinh Tử tam kiếp.





Nhưng thằng nhãi này chính là một tên điên.





Đánh nhau căn bản người điên không cần mạng.





Lúc này Giang Bạch cũng bất đắc dĩ thở dài một tiếng.





Thạch Cảm Đương thật sự là một tên điên.





Chẳng trách Tần Ninh nói thằng nhóc này nên tự mình đột phá trong chiến đấu.





Thạch Cảm Đương bắt đầu chiến thì thật sự không cần mạng.





Nhưng là hết lần này tới lần khác Trương Minh Ngọc không giết chết hắn ta.





Chỉ là đến bây giờ.





Trương Minh Ngọc khiêu khích như vậy, hắn ta và Lý Nhàn Như coi như cũng không dễ chịu.





Nhưng đối phương lại còn khá hơn cảnh giới Sinh Tử bát kiếp, cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp.





Hắn ta cũng không biến thái như Tần Ninh, có thể coi thường cấp bậc, nói giết liền giết.





Tần Ninh đó là thực lực bản thân đủ vững chắc, cảnh giới Sinh Tử nhất kiếp có thể giải phóng ra uy lực của cảnh giới Sinh Tử ngũ kiếp.





Nhưng hắn ta không làm được.





“Lý Nhàn Ngư, ngươi tự cầu nhiều phúc!”





Lúc này Giang Bạch bất đắc dĩ nói: “Ngươi yên tâm, nếu ngươi chết, ta sẽ giúp ngươi…”





Nói đến chỗ này, Giang Bạch lại ngừng lại.





Giúp hắn ta làm gì?





Giống như đám người Lý gia đều đối tốt ở Thanh Vân tông.





Lý Nhàn Ngư không thành hôn.





Cũng không có con cái.





Hình như cũng không có gì phải quá lo lắng?





Nghe đến đây, Lý Nhàn Ngư lại nheo mắt.





Có ý gì?





Ngươi chỉ mong ta chết?





Lý Nhàn Ngư hừm một tiếng, buồn bực nói: “Ngươi mới cẩn thận, bọn họ giết ngươi thì chẳng khác nào giết ba chúng ta, phải chết cũng là ngươi chết trước!”





Lời vừa dứt, lúc này Lý Nhàn Ngư xông ra.



Giang Bạch cạn lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK