Hắn ta nhìn Tần Ninh, từ từ nói: “Tần tông chủ thấy sao? Mở tế đàn Vong Giả đi thôi, nếu không... có khi sẽ không kịp nhặt xác Ôn Hiến Chi nữa đâu”.
“Tuy nói Ôn Hiến Chi có thể đi vào trong tế đàn Vong Giả, nhưng nguy hiểm bên trong thì... ta nghĩ mọi người đều biết!”
Hạo Thiên giờ này nhìn Tần Ninh, thấp giọng nói: “Sư gia, có thể là bẫy đó ạ...”
Tần Ninh nhìn người mặc huyết bào, lẩm bẩm: “Từ khi ta bước chân vào đây thì đã là cái bẫy rồi, không sao đâu...”
Dù gì vẫn phải mở ra tế đàn Vong Giả.
Năm phương truyền thừa đến là vì truyền thừa và di tích của lão tổ mình.
Tần Ninh... cũng vậy.
Rầm...
Tiếng nổ trầm thấp vang lên.
Tần Ninh nhìn người mặc huyết bào, cười nói: “Mong là ngươi không lừa ta”.
Người mặc huyết bào mỉm cười đáp lại.
Mà sau đó, sắc mặt của sáu người Linh Vũ Lương, Đoạn Sơn Hà, Kính Trung Vũ, Nguyệt Hàn Ảnh, Mặc Vân Diễn, Thiên Chấn Thương đều mang theo vài phần chờ mong.
Cuối cùng cũng đã mở!
Tế đàn Vong Giả!
Tin đồn rằng năm xưa Vị Ương Thánh Đế đã ở lại đây, phong cấm hồn phách của những thánh giả cực kỳ hung ác và nổi tiếng.
Mà sau đó, Ngự Thiên Thánh Tôn thì tiếp tục phong cấm hết hồn phách của lão tổ năm phương truyền thừa ở đây.
Đối với năm phương truyền thừa, đây chính là một sự sỉ nhục.
Nhưng đối mặt với Ngự Thiên Thánh Tôn, dù có là sỉ nhục thì cũng phải chịu.
Ngự Thiên Thánh Tôn quá mạnh mẽ.
Có thể nói, sau Vị Ương Thánh Đế thì Ngự Thiên Thánh Tôn cũng được xưng là sự tồn tại mạnh mẽ nhất cả thánh vực Thiên Hồng này.
Nếu không phải người này không say mê quyền thế thì có lẽ Thánh Thú tông năm xưa đã thống nhất cả cái thánh vực này và xưng làm bá chủ rồi.
Vào giờ phút này, Tần Ninh nhìn năm phương truyền thừa, nói: “Còn nhớ lúc mở thánh cảnh Vị Ương ra không? Bây giờ, ta cần sáu người đến giúp ta”.
Nghe vậy, mấy người Linh Vũ Lương, Mặc Vân Diễn đều nhìn Tần Ninh với ánh mắt kỳ lạ.