“Thạch Cảm Đương…”, Hiên Viên Hương Nhi thì thầm nói.
Thiên phú của Dương Thanh Vân không tầm thường, tiếp xúc một khoảng thời gian, cô ta cũng phát hiện ra.
Nhưng mà không biết, người lần này làm cho Tần Ninh nóng lòng, Thạch Cảm Đương, không biết là người như thế nào.
Đúng vậy, nóng lòng! Cô ta có thể cảm nhận được, khi Tần Ninh phát hiện ra Thạch Cảm Đương ở trong dòng tộc chịu khổ, cả người hắn mất đi vẻ lạnh nhạt thường ngày.
Cô ta vẫn luôn nghĩ, trên thế gian này không có việc gì có thể làm cho Tần Ninh nóng lòng.
Không ngờ là vẫn có! Bên kia, Tần Ninh cùng Ô Long Phong và Ô Ngạn đã hạ xuống phía dưới.
Bốn phía tiếng gió gào thét, gió lạnh giống như lưỡi dao sắc bén cắt vào da thịt ba người.
Ô Ngạn bị Tần Ninh giẫm ở dưới chân, gió rét cắt vào da thịt, trên người xuất hiện từng vết máu.
Tần Ninh cũng lười quan tâm người này.
“Đi thẳng xuống phía dưới”.
Ô Long Phong nghiêm túc nói: “Tần công tử, hơi thở của Thánh Vương vốn dĩ là khuếch tán vạn mét, nhưng mà bây giờ chỉ có phạm vi hàng cây số”.
“Mà trong bán kích trăm mét tính từ trung tâm của hơi thở, cho dù ta là Địa Thánh cũng không thể tiến vào”.
“Về phần nhóm người Ô Ngạn liên lạc với vị Thánh Vương kia thế nào, chúng ta thật sự không rõ ràng lắm”.
Nghe được những lời này, ánh mắt Tần Ninh mang theo vài phần lạnh lùng.
“Hỏi một chút chẳng phải là sẽ biết hay sao!”
Lúc này, Tần Ninh đạp một đạp, Ô Ngạn ở dưới chân hắn phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.
“Muốn ta nói cho ngươi sao, nằm mơ đi!”
Ô Ngạn quát lớn.
Hắn ta biết bản thân mình chỉ còn một con đường chết.
Một khi đã như vậy thì cần gì phải nhiều lời.
“Ngươi nghĩ là chuyện đã tới nước này rồi mà ta còn cho rằng ngươi sẽ chủ động nói ra hay sao?”
Tần Ninh hừ một tiếng khinh bỉ, cười nhạo nói.
“Ngươi không nói thì ta cũng có biện pháp khiến cho ngươi phải mở miệng!”
Dưới chân vừa động, trong khoảnh khắc, sắc mặt Ô Ngạn trắng bệch đến mức đáng sợ, tròng mắt dường như là trừng lớn đến tận cùng.
“Vẫn còn chưa đủ sao?”
Tần Ninh thì thầm nói, một đạp lại hạ xuống, tiếp tục dùng sức.
Ô Ngạn phun ra một ngụm máu tươi.
Giờ phút này, trên lưng hắn ta giống như có một con kền kền, không ngừng gặm nhấm xác thịt của hắn ta.
Loại đau đớn này như cào xé tim gan, làm cho người ra vô cùng đau khổ, không chỉ như vậy, bên cạnh đó còn có từng đợt khí tức bá đạo phóng thích ra bên ngoài.
Loại uy hiếp này làm cho Ô Ngạn dường như rơi vào đường cùng, tâm trí hỏng mất.
Nghiêm hình tra tấn! Nếu như chỉ là đau đớn, rất nhiều võ giả có thể chống cự được.
Nhưng nếu như diệt trừ hy vọng trong lòng, khiến người ta rơi vào tuyệt vọng thì rất nhiều người không thể chịu đựng được.
Giờ phút này, Tần Ninh chính là đang diệt trừ hy vọng dưới đáy lòng Ô Ngạn.
“Là hắn ta, là hắn ta liên lạc với chúng ta!”
Ô Ngạn gào thét nói: “Ta cũng không biết hắn ta ở chỗ nào, là hắn ta liên lạc với chúng ta!”
Nghe được những lời này, Tần Ninh lại nói: “Hắn ta là ai?”
“Di thể của Thánh Vương, ta cũng không biết tên của hắn ta rốt cuộc là gì”.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Tần Ninh lại lạnh đi vài phần.
“Muốn đạt được thực lực cường đại, nếu như không tu luyện thì nhất định không thể nào thực hiện được, chung quy là lòng người rất khó dò!”
Vù…Ba người đi đến cuối vực thẳm.
Cơ thể Ô Ngạn bị Tần Nnh giẫm nát dưới chân, phát ra tiếng gào thét.
Lúc này, Ô Ngạn phun ra một ngụm máu tươi, xương cốt cũng gãy mấy chỗ.
Chỉ là, khi Tần Ninh rút chân khỏi người hắn ta, sắc mặt Ô Ngạn cũng thả lỏng vài phần.
Vừa rồi giống như là địa ngục, làm cho tim hắn ta đập liên hồi.
Về chuyện bên trong Khổ Địa, sau này Tần Ninh mới biết, đây là lần đầu tiên hắn đến nơi này.
Vị Thánh Vương đóng cửa bên trong Khổ Địa kia rốt cuộc là ai, Tần Ninh cũng không biết.
Dù sao thì năm đó, trong ba kiếp tại thế giới Tam Thiên, thời gian lịch kiếp ba vạn năm cũng không tính là dài, hắn cũng không có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy để chú ý một vị Thánh Vương.
Giờ phút này, Tần Ninh nhìn về phía trước là một mảnh mịt mờ tối tăm.
“Một mình ta cũng có thể tiến về phía trước, ngươi ở nơi này chờ ta!”
Tần Ninh nhìn về phía Ô Long Phong, bình tĩnh nói.
“Để ta đi với ngươi, ngươi không quen thuộc nơi này”.
“Không cần”.
Tần Ninh tiếp tục nói: “Đi một lần là có thể quen thuộc”.
Vừa dứt lời, Tần Ninh đã bước đi, hướng thẳng về sâu bên trong…