Hắn ta dùng hết sức vẫn không thể nào nâng nó dậy được! Vào lúc này, Tiên Vô Tận nâng hai bàn tay vừa bị gãy xương lên, dùng vẻ mặt u oán mà nhìn Tần Ninh.
“Ngươi nhất định phải chữa khỏi cho ta!”
“Yên tâm đi!”
Tần Ninh cười bảo: “Tuy rằng thanh kiếm này trông có vẻ thô ráp nhưng mà vật liệu dùng để tạo ra nó không phải là vật tầm thường, đó chính là Vạn Quân Thiết Khoáng Thạch”.
Vạn Quân Thiết Khoáng Thạch?
Nguyên Mậu Phong vội vàng nói: “Ta nghe nói loại Vạn Quân Thiết Khoáng Thạch này là rất nặng, kích thước bằng một ngón cái đã nặng tới một nghìn cân rồi!”
“Thanh kiếm này được dùng Vạn Quân Thiết Khoáng Thạch tạo thành sao?”
Nguyên Mậu Phong khó có thể tin nổi! Không thể nào! Tần Ninh gật đầu, cười bảo: “Đúng vậy, chỉ cần mài dũa thêm một chút nữa thì dùng nó để đánh chết Thánh Nhân cũng không phải là nói quá”.
Mọi người ngạc nhiên.
Vào giờ phút này, Lý Huyên cũng cười gượng rồi nói: “Nhưng mà cũng phải nhấc lên nổi đã chứ…”, một vị Thánh Nhân như Dương Thanh Vân còn khó có thể nhấc nó lên nữa là.
Muốn sử dụng được thanh kiếm này, ít nhất cũng phải là cường giả cảnh giới Địa Thánh nhỉ?
Lúc bấy giờ, Tần Ninh chỉ cười cười rồi nhận lấy thanh kiếm,
Lúc này, thanh trọng kiếm Vạn Quân kia cũng chỉ như một thanh kiếm bình thường, bị Tần Ninh cầm trong tay mà thôi.
Cái gì vậy… Mọi người đều mắt chữ a mồm chữ o.
Thật là không thể tin nổi! Tần Ninh lại nói tiếp: “Muốn sử dụng được thanh kiếm này, không phải dựa vào sức mạnh mà phải dựa vào tâm lực”.
Tâm lực là gì?
Mọi người lắc đầu.
Bọn họ không hiểu! Thật sự không hiểu.
Tần Ninh cũng không nói nhiều, hắn cười khẽ: “Vậy thì cứ gọi nó là trọng kiếm Vạn Quân đi! Sau này hãy tạo ra vỏ kiếm, nhẫn không gian bình thường cũng không thể chứa nổi nó nữa rồi”.
Tần Ninh để thanh kiếm cắm vào mặt đất, hắn không nói gì nữa.
Thanh kiếm này có công dụng vô cùng kỳ diệu, chẳng qua là còn cần phải được mài dũa thêm.
Nhưng nó rất phù hợp với yêu cầu của Tần Ninh.
Bây giờ, mọi người xem như là được mở rộng tầm mắt, nhìn Tần Ninh lấy ra bốn cái gì đó có vẻ ngoài kì lạ, bọn họ thật sự cảm thấy rất tò mò.
Thanh trọng kiếm Vạn Quân này có vẻ độc đáo lạ thường.
Kế tiếp sẽ là cái gì đây?
Quả thật là kiến thức của Tần Ninh nằm ở trên một tầm cao mới! Ngay sau đó, Tần Ninh ngồi xổm xuống, hắn cầm lấy tấm ván sắt thứ hai.
Đúng vậy, vẫn là một tấm ván sắt.
Nhưng mà tấm ván sắt này có hình lập phương, giống như một viên gạch, chiều dài và chiều rộng bằng nhau, đều bằng một bàn tay.
“Đây là cái gì vậy?”
Huyền Chấn buột miệng thốt lên.
“Ta cũng không biết nữa, nhưng mà ta có cảm giác là nó có linh tính”.
Có linh tính! Mọi người đều cực kỳ tò mò.
Huyết Linh cung và Chấn Thiên các xưng bá nhiều năm, đương nhiên là cất chứa rất nhiều của cải, một số thứ là được người khác dâng tặng, hai thế lực cũng không biết đó là thứ gì, bèn đem cất hết vào nhà kho.
Lúc này, lại bị Tần Ninh lôi ra.
Nhưng mà lựa ra được năm món này ở giữa một đống sắt vụn chứng tỏ là xác suất này cực kỳ thấp.
Tần Ninh cầm trọng kiếm Vạn Quân, cắt khối sắt hình lập phương kia ra.
Tiếng xoẹt xoẹt vang lên.
Dần dần, Tần Ninh giống như một người thợ điêu khắc, bắt tay vào làm tạo hình cho khối sắt kia.
Cuối cùng, Tần Ninh dừng tay lại.
Lúc này, khối sắt kia trở thành một quả trứng, nằm trong tay Tần Ninh! Một quả trứng bằng đá! Vào lúc này, tất cả mọi người đều tập trung tinh thần quan sát nó.
Tần Ninh đem quả trứng bằng đá kia rửa sạch sẽ, cuối cùng, từng đường hoa văn xuất hiện, bao phủ lấy quả trứng.
Đây là thứ gì nữa vậy?